Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Hãy viết bài văn nghị luận về hậu quả của cái đói đối với con người được gợi ra từ bài "Một bữa no" của Nam Cao

Hãy viết bài văn nghị luận về hậu quả của cái đói đối với con người được gợi ra từ bài"Một bữa no" của Nam Cao
3 trả lời
Hỏi chi tiết
432
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Trong bài "Một bữa no" của Nam Cao, tác giả đã mô tả một cách chân thực và sâu sắc về hậu quả của cái đói đối với con người. Bằng cách viết về cuộc sống của một gia đình nghèo đói, tác giả đã khắc họa rõ ràng những khó khăn, đau khổ mà người dân nghèo phải đối mặt hàng ngày với tình trạng thiếu thốn thức ăn.

Cái đói không chỉ làm cho cơ thể suy nhược mà còn ảnh hưởng đến tinh thần của con người. Trong bài viết, tác giả đã miêu tả cảm giác đau đớn, tuyệt vọng và tủi nhục mà nhân vật chính phải trải qua khi không có đủ thức ăn để nuôi sống gia đình. Đói đến mức không thể tưởng tượng, nhân vật phải chịu đựng cảm giác đau đớn từ bụng đói và cảm giác mệt mỏi do thiếu năng lượng.

Hậu quả của cái đói cũng làm cho con người mất đi sức khỏe và khả năng làm việc. Trong bài viết, tác giả đã mô tả những ngày tháng khó khăn của gia đình nhân vật chính khi họ phải sống trong cảnh thiếu thốn thức ăn. Điều này dẫn đến việc họ không thể làm việc hiệu quả, không thể tập trung vào công việc và không thể phát triển bản thân.

Ngoài ra, cái đói cũng ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa con người. Trong bài viết, tác giả đã mô tả cảm giác tủi nhục và xấu hổ của nhân vật chính khi phải nhận sự từ thiện từ người khác. Điều này khiến cho họ cảm thấy tự ti và không muốn tiếp tục sống trong cảnh nghèo đói.

Từ bài "Một bữa no" của Nam Cao, chúng ta có thể thấy rõ rằng cái đói không chỉ là một vấn đề về thức ăn mà còn ảnh hưởng đến tất cả mọi khía cạnh của cuộc sống con người. Đó là lý do tại sao chúng ta cần phải chấm dứt nghèo đói và đảm bảo rằng mỗi người đều có đủ thức ăn để sống một cuộc sống khỏe mạnh và hạnh phúc.
1
0
Tiến Dũng
05/03 20:22:53
+5đ tặng
I. Mở bài:
- Giới thiệu về chủ đề bài nghị luận: tác phẩm Một bữa no của Nam Cao

II. Thân bài:
1. Giới thiệu tác giả + tác phẩm:
- Khi học được những tác phẩm của Nam Cao trong chương trình học phổ thông, tôi bắt đầu thích tác giả này, thích ông bởi lối sáng tác giản dị, chủ đề luôn gắn với cuộc sống thường ngày của người nông dân thời xưa.
- Đọc mỗi tác phẩm từ “Lão Hạc” đến “Chí Phèo” rồi “Đời thừa” đều nói về những con người, những số phận khốn khổ sống trong một xã hội đầy những bất công.

2. Tóm tắt nội dung tác phẩm:
- Một bữa no “ xoay quanh nhân vật người bà – người đàn bà gặp biết bao những bất hạnh trong cuộc sống. Chồng bà mất sớm, một mình bà phải trang trải nuôi con, những tưởng sau này có đứa con giúp đỡ bà lúc già yếu nhưng đứa con ấy cũng bỏ bà lại. Người con dâu bất nhân ngay khi vừa xong tang chồng đã đi thêm bước nữa, để lại đứa con nhỏ cho bà cụ nuôi nấng. Đứa cháu dần lớn khôn, đã biết đi ở mướn cho bà bớt phần cơ cực. Nhưng rồi bà lâm bệnh, số vốn ít ỏi cũng theo đó mà cạn kiệt. Bà đành mang tấm thân già yếu, mệt nhọc của mình đi làm thuê cho nhà người ta. Mới đầu còn có nhiều người muốn thuê nhưng rồi thuê bà được ít lâu, người ta lại chán. Thế rồi bà thất nghiệp, nhờ vào năm đồng tiền thương hại mà người chủ cuối cùng cho bà, bà sống lay lắt qua ngày. Đến nước này, dường như người đàn bà ấy cũng không giữ nổi phẩm giá của mình chỉ vì miếng cơm manh áo, bà đành lê tấm thân tàn tạ của mình ra chợ xin ăn.. Cuộc sống của người đàn bà bất hạnh giờ chỉ còn trông cậy vào những bữa cơm được thiên hạ thương hại cho ăn. Cho đến khi được một bữa cơm sau bao ngày nhịn đói, tay chân bà run rẩy, bà lống ngống như đứa trẻ mới tập cầm đũa, không làm sao gấp thức ăn được, làm đổ cả ra mâm. Mặc dù bị khinh bỉ, chì triết suốt bữa ăn nhưng bà vẫn không thấy xấu hổ và ăn một cách ngon lành. Trong khi mọi người đã nghỉ bà vẫn miệt mài ngồi ăn, ăn như chưa bao giờ được ăn! Dường như vì lâu quá không được ăn cơm, nên bà ăn mãi vẫn không thấy no. Sau bữa ăn huy hoàng, bà về nhà với cái bụng căng tròn đầy mệt nhọc. Thế rồi bà đau bụng, bà thổ, bà tả,…kéo dài nửa tháng thì bà chết. Cái chết no nhưng hèn hạ, tủi nhục. Trong cơn đói khát hành hạ, bà không còn giữ được nhân phẩm, bà đã ăn một bữa ăn đầy tủi hờn, để rồi chết một cách nhục nhã.

3. Đặc điểm tác phẩm và nhân vật:
- Ngôi kể của tác phẩm là ngôi thứ ba
- Điểm nhìn là: có sự kết hợp giữa người kể chuyện và nhân vật bà lão
- Thái độ người kể chuyện: thương cảm, chua xót cho số phận của bà lão, đồng thời có ý mỉa mai cho thói đời bạc bẽo
- giọng điệu: chua xót, mỉa mai- ngôn ngữ: đa dạng, phong phú
- Tác giả mô tả số phận bà lão cùng cực bi thảm: nghèo đói, thiếu ăn, lúc nào cũng đói khát- Kết quả cuối cùng thì bà lão lại chết vì một bữa ăn no cuối cùng, nếu cứ sống đói thì có khi bà chưa chết, nhưng bà đã ăn một bữa ăn đầy tủi hờn để rồi chết nhục nhã
=> số phận bi thảm
=> phản ánh cuộc sống của người dân việt nam thời điểm đó

4. Đặc điểm trong cách kể chuyện:
- Ngòi bút của Nam Cao rất lạnh lùng mà lại đầy tình thương.
- Ông luôn xây dựng nhân vật của mình ở cái tận cùng của sự nghèo khổ. Họ là những con người lương thiện, lam lũ nhưng bị cái xã hội thực dân nửa phong kiến đè nén, ức hiếp để rồi đều đi đến một kết cục bi thảm: chết.
- Đây cũng là cái kết hạn chế trong các tác phẩm của ông. Từ Lão Hạc, Chí Phèo đến ông giáo Thứ,... họ không chết về thể xác thì cũng chết về tâm hồn.
- Truyện Nam Cao tuy lột tả được hiện thực xã hội lúc bấy giờ nhưng chưa tìm được lối đi, lối thoát cho người nông dân, trí thức nghèo khốn khổ khi chưa có ánh sáng của cách mạng.

5. Liên hệ trong tác phẩm:
- Bà lão trong Một bữa no cũng vậy. Cuộc đời xô đẩy bà hết biến cố này đến biến cố nọ, khiến bà lão già yếu không còn chỗ dựa. Chồng mất khi con trai mới lọt lòng, còng lưng nuôi con thì nó lại chết trẻ, vợ anh lại bỏ đi lấy chồng khác, để lại đứa cháu gái 5 tuổi thơ dại. Bà lại phải "hết xương hết thịt" nuôi cháu. Đến khi nó 12 tuổi thì đi ở cho nhà giàu, bà lại bơ vơ, già yếu rồi bệnh tật. Bà cũng phải đi ở chăm trẻ, cầm cự được một thời gian bà nảy ra ý định đến nhà bà Thứ nuôi con đi-cháu gái bà. Tại đây bà được một bữa no trước sự khinh bỉ của nhà chủ. Chính vì ăn no quá sau thời gian dài bị đói, về nhà bà hết tả rồi lị. Một tháng sau thì bà chết no. Tác phẩm kết thúc bằng lời răn của bà Thụ với đám con gái, con nuôi, con ở: " Chúng mày xem đấy, người ta đói đến đâu cũng không thể chét nhưng no một bữa là đủ chết. Chúng mày cứ liệu mà ăn tộ vào!..."

III. Kết bài: tóm tắt ý toàn bài
- Những trang truyện cuối cùng khép lại, để trong lòng người đọc biết bao dư vị, cảm xúc. Là cái gì đó xót xa cho số phận đáng thương của người nông dân trong xã hội phong kiến xưa, là cái gì đó tức giận bởi sự bất công của những con người có địa vị, đã đẩy những người dân lương thiện vào con đường tha hóa, biến chất.
- Không chỉ “Một bữa no”, mà còn biết bao những câu chuyện khác của tác giả Nam Cao đều lay động lòng người đến vậy. Không phải những cốt truyện với từ ngữ mĩ miều, mỗi mẩu chuyện ngắn của Nam Cao đều dung dị từ tên nhân vật cho tới hình thức, nội dung câu chuyện, chính bởi vậy Nam Cao hướng người đọc đến sự cảm thông, đồng cảm hết sức chân thành chứ không phải thứ tình cảm giả tạo, hào nhoáng.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Người Đẹp Zai
05/03 20:23:12
+4đ tặng
Khi học được những tác phẩm của Nam Cao trong chương trình học phổ thông, tôi bắt đầu thích tác giả này, thích ông bởi lối sáng tác giản dị, chủ đề luôn gắn với cuộc sống thường ngày của người nông dân thời xưa. Đọc mỗi tác phẩm từ “Lão Hạc” đến “Chí Phèo” rồi “Đời thừa” đều nói về những con người, những số phận khốn khổ sống trong một xã hội đầy những bất công. Cũng chính bởi yêu thích tác giả cùng những truyện ngắn của ông, tôi tìm đọc “ Một bữa no “ – một trong những truyện ngắn vô cùng cảm động của Nam Cao, qua lời giới thiệu của một người bạn. “ Một bữa no “ xoay quanh nhân vật người bà – người đàn bà gặp biết bao những bất hạnh trong cuộc sống. Chồng bà mất sớm, một mình bà phải trang trải nuôi con, những tưởng sau này có đứa con giúp đỡ bà lúc già yếu nhưng đứa con ấy cũng bỏ bà lại. Người con dâu bất nhân ngay khi vừa xong tang chồng đã đi thêm bước nữa, để lại đứa con nhỏ cho bà cụ nuôi nấng. Đứa cháu dần lớn khôn, đã biết đi ở mướn cho bà bớt phần cơ cực. Nhưng rồi bà lâm bệnh, số vốn ít ỏi cũng theo đó mà cạn kiệt. Bà đành mang tấm thân già yếu, mệt nhọc của mình đi làm thuê cho nhà người ta. Mới đầu còn có nhiều người muốn thuê nhưng rồi thuê bà được ít lâu, người ta lại chán. Thế rồi bà thất nghiệp, nhờ vào năm đồng tiền thương hại mà người chủ cuối cùng cho bà, bà sống lay lắt qua ngày. Đến nước này, dường như người đàn bà ấy cũng không giữ nổi phẩm giá của mình chỉ vì miếng cơm manh áo, bà đành lê tấm thân tàn tạ của mình ra chợ xin ăn.. Cuộc sống của người đàn bà bất hạnh giờ chỉ còn trông cậy vào những bữa cơm được thiên hạ thương hại cho ăn. Cho đến khi được một bữa cơm sau bao ngày nhịn đói, tay chân bà run rẩy, bà lống ngống như đứa trẻ mới tập cầm đũa, không làm sao gấp thức ăn được, làm đổ cả ra mâm. Mặc dù bị khinh bỉ, chì triết suốt bữa ăn nhưng bà vẫn không thấy xấu hổ và ăn một cách ngon lành. Trong khi mọi người đã nghỉ bà vẫn miệt mài ngồi ăn, ăn như chưa bao giờ được ăn! Dường như vì lâu quá không được ăn cơm, nên bà ăn mãi vẫn không thấy no. Sau bữa ăn huy hoàng, bà về nhà với cái bụng căng tròn đầy mệt nhọc. Thế rồi bà đau bụng, bà thổ, bà tả,…kéo dài nửa tháng thì bà chết. Cái chết no nhưng hèn hạ, tủi nhục. Trong cơn đói khát hành hạ, bà không còn giữ được nhân phẩm, bà đã ăn một bữa ăn đầy tủi hờn, để rồi chết một cách nhục nhã.Ngòi bút của Nam Cao vẫn như vậy. Vẫn rất lạnh lùng mà lại đầy tình thương. Ông luôn xây dựng nhân vật của mình ở cái tận cùng của sự nghèo khổ. Họ là những con người lương thiện, lam lũ nhưng bị cái xã hội thực dân nửa phong kiến đè nén, ức hiếp để rồi đều đi đến một kết cục bi thảm: chết. Đây cũng là cái kết hạn chế trong các tác phẩm của ông. Từ Lão Hạc, Chí Phèo đến ông giáo Thứ,... họ không chết về thể xác thì cũng chết về tâm hồn. Truyện Nam Cao tuy lột tả được hiện thực xã hội lúc bấy giờ nhưng chưa tìm được lối đi, lối thoát cho người nông dân, trí thức nghèo khốn khổ khi chưa có ánh sáng của cách mạng. Bà lão trong Một bữa no cũng vậy. Cuộc đời xô đẩy bà hết biến cố này đến biến cố nọ, khiến bà lão già yếu không còn chỗ dựa. Chồng mất khi con trai mới lọt lòng, còng lưng nuôi con thì nó lại chết trẻ, vợ anh lại bỏ đi lấy chồng khác, để lại đứa cháu gái 5 tuổi thơ dại. Bà lại phải "hết xương hết thịt" nuôi cháu. Đến khi nó 12 tuổi thì đi ở cho nhà giàu, bà lại bơ vơ, già yếu rồi bệnh tật. Bà cũng phải đi ở chăm trẻ, cầm cự được một thời gian bà nảy ra ý định đến nhà bà Thứ nuôi con đi-cháu gái bà. Tại đây bà được một bữa no trước sự khinh bỉ của nhà chủ. Chính vì ăn no quá sau thời gian dài bị đói, về nhà bà hết tả rồi lị. Một tháng sau thì bà chết no. Tác phẩm kết thúc bằng lời răn của bà Thụ với đám con gái, con nuôi, con ở: " Chúng mày xem đấy, người ta đói đến đâu cũng không thể chét nhưng no một bữa là đủ chết. Chúng mày cứ liệu mà ăn tộ vào!..."Những trang truyện cuối cùng khép lại, để trong lòng người đọc biết bao dư vị, cảm xúc. Là cái gì đó xót xa cho số phận đáng thương của người nông dân trong xã hội phong kiến xưa, là cái gì đó tức giận bởi sự bất công của những con người có địa vị, đã đẩy những người dân lương thiện vào con đường tha hóa, biến chất. Không chỉ “Một bữa no”, mà còn biết bao những câu chuyện khác của tác giả Nam Cao đều lay động lòng người đến vậy. Không phải những cốt truyện với từ ngữ mĩ miều, mỗi mẩu chuyện ngắn của Nam Cao đều dung dị từ tên nhân vật cho tới hình thức, nội dung câu chuyện, chính bởi vậy Nam Cao hướng người đọc đến sự cảm thông, đồng cảm hết sức chân thành chứ không phải thứ tình cảm giả tạo, hào nhoáng. Cũng như lời Nam Cao đã  từng nói trong tác phẩm “ Đời thừa “ của mình rằng : “Kẻ mạnh không phải là kẻ giẫm lên vai kẻ khác để thỏa mãn lòng ích kỉ. Kẻ mạnh chính là kẻ giúp đỡ kẻ khác trên đôi vai mình.”
1
0
GUNTER OBERDORF ...
05/03 20:24:19
+3đ tặng
Trong bài "Một bữa no" của Nam Cao, tác giả đã khéo léo mô tả những hậu quả đáng sợ của cái đói đối với con người. Bằng cách kể câu chuyện về một gia đình nghèo khổ, Nam Cao đã làm cho người đọc cảm nhận được sự khổ đau và đau khổ mà cái đói mang lại.

Cái đói không chỉ làm cho người ta cảm thấy rỗng rãi về thể xác mà còn ảnh hưởng sâu sắc đến tâm hồn. Trong truyện, gia đình anh Hậu trải qua những ngày tháng khổ cực với cảm giác thèm khát không dứt. Đó là sự đau khổ không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần, khi họ phải đối diện với nỗi lo sợ, mất mát và tuyệt vọng.

Hậu quả của cái đói không chỉ dừng lại ở việc làm suy yếu sức khỏe mà còn ảnh hưởng đến sự phát triển và tiến bộ của xã hội. Cái đói khiến cho con người trở nên tự ái và mất đi niềm tin vào cuộc sống. Đồng thời, nó cũng là nguyên nhân gây ra nhiều vấn đề xã hội như tăng cường tội phạm, làm suy giảm năng suất lao động và gây ra những căng thẳng xã hội.

Vì vậy, từ bài "Một bữa no" của Nam Cao, chúng ta có thể thấy được rằng cái đói không chỉ là một vấn đề cá nhân mà còn là một vấn đề xã hội nghiêm trọng. Để giải quyết vấn đề này, cần phải có sự đồng lòng và sự hợp tác từ cả xã hội để tạo ra một môi trường sống công bằng và giàu có cho tất cả mọi người.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư