Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Sách là người thầy, người bạn vô cùng tận tâm cùng ta bồi đắp trên con đường tri thức hàng ngày. Mỗi ngày giở từng trang sách ra lại mở ra trong ta biết bao điều mới lạ. Sách đưa ta đến với những câu chuyện cảm động đầy tình người hay đến với những kiến thức khoa học kĩ thuật mới hoặc đơn giản là những điều ta chưa biết đến ở một vùng đất xa xôi. Và sách cũng đã khơi dậy trong ta tình yêu quê hương đất nước, khát vọng cống hiến và phát triển đất nước trong tương lai. Cuốn sách mà tôi muốn nói đến ở đây là Tuổi thơ dữ dội của nhà văn phùng Quán.
Cuốn sách đã viết về cuộc sống chiến đấu, những sự hi sinh của các anh chị thiếu niên trong hàng ngũ Đội thiếu niên trinh sát mới chỉ mười mấy tuổi của trung đoàn Trần Cao Vân.
Khi cầm cuốn sách trên tay và nhìn vào bìa của nó, em có cảm giác như sắp được đọc một cuốn sách viết về sự nghịch ngợm, tinh quái của trẻ nhỏ, về những trò đùa vui nhộn của chúng em. Nhưng không phải vậy, khi đọc những trang trong của sách, em đã được hoà mình vào trong một thế giới rất khác, một thế giới không yên bình, có nhiều khó khăn nhưng lại tràn đầy tinh thần chiến đấu, sự hi sinh, tình bạn, tình đồng đội, tình yêu nước… khiến em rất cảm động. Em cảm như mình đang được tham gia vào cuộc chiến đấu giành độc lập của dân tộc, được là nhân vật Mừng, Lượm, Vịnh sưa, Quỳnh sơn ca để cùng nhau chiến đấu cho đất nước mình vậy.
Dù “Tuổi thơ dữ dội” có sự xuất hiện của nhiều nhân vật, tuy nhiên mỗi một nhân vật mà nhà văn Phùng Quán viết, đều để lại cho em những cảm xúc khác biệt. Mỗi một nhân vật đến với Vệ Quốc Đoàn với những hoàn cảnh khác nhau nhưng đều là đi theo tiếng gọi của Tổ quốc. Từ chỗ là những người vô tư, hồn nhiên rồi dần trở nên gan dạ, dũng cảm và sẵn sàng chiến đấu, cống hiến hết mình cho đất nước.
Cuốn sách có đoạn viết về cái chết của anh Vịnh sưa để lại cho em ấn tượng nhiều hơn cả. Anh đã hi sinh tính mạng của mình để làm cột mốc đánh dấu kho đạn địch ngay trong lần đầu tiên làm nhiệm vụ. Đáng thương thay, lúc anh ra đi, chẳng có manh áo quần nào trên người cả. Anh đã hi sinh anh dũng dưới ngọn súng của quân địch mà không hề kháng cự để chỉ điểm cho đồng đội bắn trúng. Hình ảnh đó đã khiến em không thôi xúc động và ám ảnh bởi chỉ mới mười mấy tuổi tôi mà anh Vịnh đã có thể dũng cảm đến thế, chẳng tiếc thân mình cho cuộc chiến tranh này. Giây phút anh Vịnh chìm trong biển lửa khói xám em chỉ ước đây chỉ là một giấc mơ, để khi tỉnh lại, anh Vịnh vẫn là thành viên của Vệ Quốc Đoàn. Ở cái tuổi ăn, tuổi học, đáng lẽ phải được vui vẻ, được yêu thương nhưng các anh đã phải tự trưởng thành để đối mặt với rất nhiều hiểm nguy. Sự đáng sợ, sự khốc liệt của chiến tranh được khắc hoạ càng rõ nét hơn. Từ đó, em thấy thêm yêu quý, trân trọng một xã hội hoà bình, tốt đẹp như em đang được sống.
Đến với nhân vật Lượm, em cảm nhận được sự bản lĩnh, kiên cường, tài giỏi, tối bụng của anh. Dường như tất cả các đức tính tốt đẹp được dồn vào hết vào nhân vật này. Anh luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, là một chiến sĩ giỏi chẳng thua kém gì một người lính trưởng thành. Đáng quý hơn, anh đã truyền được lòng yêu nước, tinh thần cách mạng của mình cho nhiều người khác để đưa họ đến với sự lương thiện, sống có lý tưởng. Ngay cả khi anh Lượm bị đồng đội của mình phản bội, bị chịu sự tra tấn, đe doạ dã man nhất nhưng anh cũng không hề gục ngã, không hề khuất phục. Chính vì vậy mà em cũng đã được anh Lượm truyền cho mình tình yêu đất nước, cảm thấy tự hào vì là một người Việt Nam đầy dũng cảm, được sống trong nền hoà bình mà cha ông, tổ tiên đã phải chịu đựng, hi sinh rất nhiều mới có được. Chúng ta có thể bắt gặp hình ảnh anh Lượm trong bài thơ cùng tên của tác giả Tố Hữu, hay trong tranh của nhiều tác giả nổi tiếng sau này. Đến nay, Lượm vẫn luôn là cái tên đặc biệt, và ăn sâu vào nhận thức của các độc giả Việt Nam.
Không chỉ vậy, khiến em thương cảm hơn cả là nhân vật Mừng. Ở anh có sự ngay thơ của một đứa trẻ và sự dũng cảm, liều lĩnh của một người chiến sĩ. Tuy là người nhỏ con nhất đội nhưng không việc gì không dám làm. Đỉnh điểm câu chuyện về anh Mừng, chính là khi anh bị cả chiến khu nghi ngờ là Việt gian, bị xa lánh, bị ghét bỏ. Rồi phải chứng kiến sự ra đi đầy day dứt và đau đớn của mẹ vì mẹ nghĩ anh là Việt gian. Phải đến khi anh hi sinh dưới chân đài để giết sạch giặc và câu nói cuối cùng của anh được cất lên “Anh ơi, anh đừng nghi em là Việt gian nữa anh hí” thì nỗi oan của anh mới được xoá bỏ. Một câu nói tưởng như ngây thơ ấy nhưng lại khiến em bật khóc nức nở vì thương và vì giận những ai đã không tin tưởng anh. Đã nhiều lần em ước mình được là một nhân vật trong đó để chạy đến ôm anh Mừng để động viên những lúc anh run rẩy vì sợ hãi. Sự hi sinh của Mừng như một vết thương lớn trong Vệ Quốc Đoàn và trong trái tim của người đọc. Đã để bài học về lòng tin, về chính nghĩa, về tình đoàn kết trong chiến đấu. Có lẽ bất cứ ai trong chúng ta sau này cũng sẽ phải trải qua câu chuyện bị nghi ngờ như Mừng trong cuộc sống, nhưng điều quan trọng là phải hiểu mình, phải biết hành động đúng đắn để không xấu hổ với lòng, rồi cuối cùng sự thật sẽ được sáng tỏ.
Trước khi đọc tác phẩm, em đã từng ngáp dài ngáp ngắn trong những giờ học Lịch sử, vì luôn nghĩ rằng lịch sử là khô khan và nhàm chán. Nhưng thật may, “Tuổi thơ dữ dội” đã xua tan những suy nghĩ ngớ ngẩn ấy của em. Cuốn sách mang màu sách của chiến tranh, của khói lửa đạn bom, của sự hi sinh nhưng đã làm bật lên được tinh thần nhân đạo, đó là tình đồng đội, tình yêu nước, tinh thần chiến đấu, sự dũng cảm và cả tình cảm gia đình, … của những người chiến sĩ nhỏ tuổi. Em bắt đầu nghiêm túc hơn trong các tiết học Lịch sử, chú ý lắng nghe và hiểu được những giai đoạn lịch sử oai hùng của nước nhà. Càng lắng nghe lại cảng thêm tự hào và yêu mến biết bao đất nước mình.
“Tuổi thơ dữ dội” đã cho em hiểu thêm rất nhiều những khó khăn của cha ông ta trong việc giữ gìn, bảo vệ độc lập dân tộc. Chính vì vậy, thế hệ hôm nay và chính em phải biến trân trọng những hi sinh đó, bằng cách học tập, rèn luyện đạo đức của mình. Không chỉ chiến tranh thì người trẻ mới cần dũng cảm, mới cần chiến đấu mà ngay trong thời bình, tinh thần ấy cũng cần được phát huy. Mỗi người nhỏ tuổi cần phải dũng cảm đấu tranh với bản thân mình, không được ham chơi quá mà bỏ bê chuyện học hành, phải chăm chỉ lắng nghe thầy cô giáo giảng bài và làm bài tập đầy đủ khi về nhà. Chúng em cũng cần dũng cảm đứng lên bảo vệ bạn bè khi thấy bạn bị kẻ xấu bắt nạt. Hay biết học cách tin tưởng bạn bè, không nói xấu, chia bè phái trong lớp học mà cần phải xây dựng lớp học đoàn kết, giúp đỡ nhau cùng học tập, tiến bộ. Tuổi nhỏ, làm việc nhỏ, việc nhỏ của chúng em bây giờ là ăn và học, có học thì mới có tri thức, có tri thức thì mới tiến bộ thành tài. Khi ấy mới có thể đóng góp, xây dựng xã hội Việt Nam ta ngày một giàu đẹp hơn. Em ý thức được rằng, thế hệ chúng em là những mầm non tương lai của đất nước, nên càng phải ra sức học tập, rèn luyện đạo đức để chuẩn bị cho mình tinh thần và trí tuệ tốt mà “làm chủ” nước nhà.
Trong bối cảnh đại dịch COVID-19 hoành hành, cướp đi sinh mạng của nhiều người, ảnh hưởng đến đất nước như vừa qua, em cảm thấy đó cũng là một trận chiến đấu mà mỗi người dân Việt Nam phải là một chiến sĩ kiên cường thì mới có thể vượt qua. Trách nhiệm của chúng em là phải tuân thủ 5K khi ra ngoài và khi đến trường học, để đảm bảo an toàn cho mình và mọi người xung quanh. Ngoài ra, phải có tinh thần học tự giác hơn bởi không được học trực tiếp ở trường, dưới sự đốc thúc của thầy cô nữa. Có như vậy thì mới vừa có sức khoẻ lại không bị thiếu hụt kiến thức, góp phần vững chắc vào công cuộc chiến đấu chống lại loại virus nguy hiểm này.
Ngoài ra, chúng em cần phải chăm chỉ đọc sách, như những cuốn sách “Hạt giống tâm hồn”, sách của Nguyễn Nhật Ánh, “Kim Đồng”, … coi sách là những người bạn tri kỉ, để sách bồi dưỡng tâm hồn mình và cũng là cho mình cơ hội tìm đến những tri thức. Cần phải xây dựng cho bản thân tinh thần và thói quen đọc sách mỗi ngày thay vì dành thời gian cho các trò chơi điện tử trên điện thoại. Bởi em được dạy rằng “Người đọc sách chưa chắc đã thành công, nhưng người thành công chắc chắn đọc rất nhiều sách”.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |