Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Tác phẩm nào đã truyền cảm hứng, nâng cao nhận thức hướng anh (chị) tới lối sống tích cực, trách nhiệm với xã hội, khơi dậy ý chí, khát vọng cống hiến, xây dựng và phát triển đất nước Việt Nam phồn vinh, hạnh phúc

Câu 1: Tác phẩm nào đã truyền cảm hứng, nâng cao nhận thức hướng anh (chị) tới lối sống tích cực, trách nhiệm với xã hội, khơi dậy ý chí, khát vọng cống hiến, xây dựng và phát triển đất nước Việt Nam phồn vinh, hạnh phúc
2 trả lời
Hỏi chi tiết
9.670
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Câu 1: Tác phẩm "Đất nước" của nhà văn Nguyễn Tuân đã truyền cảm hứng, nâng cao nhận thức hướng anh (chị) tới lối sống tích cực, trách nhiệm với xã hội, khơi dậy ý chí, khát vọng cống hiến, xây dựng và phát triển đất nước Việt Nam phồn vinh, hạnh phúc.
8
0
Tiến Dũng
04/04 20:44:23
+5đ tặng

Sách là người thầy, người bạn vô cùng tận tâm cùng ta bồi đắp trên con đường tri thức hàng ngày. Mỗi ngày giở từng trang sách ra lại mở ra trong ta biết bao điều mới lạ. Sách đưa ta đến với những câu chuyện cảm động đầy tình người hay đến với những kiến thức khoa học kĩ thuật mới hoặc đơn giản là những điều ta chưa biết đến ở một vùng đất xa xôi. Và sách cũng đã khơi dậy trong ta tình yêu quê hương đất nước, khát vọng cống hiến và phát triển đất nước trong tương lai. Cuốn sách mà tôi muốn nói đến ở đây là Tuổi thơ dữ dội của nhà văn phùng Quán.

Cuốn sách đã viết về cuộc sống chiến đấu, những sự hi sinh của các anh chị thiếu niên trong hàng ngũ Đội thiếu niên trinh sát mới chỉ mười mấy tuổi của trung đoàn Trần Cao Vân.

Khi cầm cuốn sách trên tay và nhìn vào bìa của nó, em có cảm giác như sắp được đọc một cuốn sách viết về sự nghịch ngợm, tinh quái của trẻ nhỏ, về những trò đùa vui nhộn của chúng em. Nhưng không phải vậy, khi đọc những trang trong của sách, em đã được hoà mình vào trong một thế giới rất khác, một thế giới không yên bình, có nhiều khó khăn nhưng lại tràn đầy tinh thần chiến đấu, sự hi sinh, tình bạn, tình đồng đội, tình yêu nước… khiến em rất cảm động. Em cảm như mình đang được tham gia vào cuộc chiến đấu giành độc lập của dân tộc, được là nhân vật Mừng, Lượm, Vịnh sưa, Quỳnh sơn ca để cùng nhau chiến đấu cho đất nước mình vậy.

Dù “Tuổi thơ dữ dội” có sự xuất hiện của nhiều nhân vật, tuy nhiên mỗi một nhân vật mà nhà văn Phùng Quán viết, đều để lại cho em những cảm xúc khác biệt. Mỗi một nhân vật đến với Vệ Quốc Đoàn với những hoàn cảnh khác nhau nhưng đều là đi theo tiếng gọi của Tổ quốc. Từ chỗ là những người vô tư, hồn nhiên rồi dần trở nên gan dạ, dũng cảm và sẵn sàng chiến đấu, cống hiến hết mình cho đất nước.

Cuốn sách có đoạn viết về cái chết của anh Vịnh sưa để lại cho em ấn tượng nhiều hơn cả. Anh đã hi sinh tính mạng của mình để làm cột mốc đánh dấu kho đạn địch ngay trong lần đầu tiên làm nhiệm vụ. Đáng thương thay, lúc anh ra đi, chẳng có manh áo quần nào trên người cả. Anh đã hi sinh anh dũng dưới ngọn súng của quân địch mà không hề kháng cự để chỉ điểm cho đồng đội bắn trúng. Hình ảnh đó đã khiến em không thôi xúc động và ám ảnh bởi chỉ mới mười mấy tuổi tôi mà anh Vịnh đã có thể dũng cảm đến thế, chẳng tiếc thân mình cho cuộc chiến tranh này. Giây phút anh Vịnh chìm trong biển lửa khói xám em chỉ ước đây chỉ là một giấc mơ, để khi tỉnh lại, anh Vịnh vẫn là thành viên của Vệ Quốc Đoàn. Ở cái tuổi ăn, tuổi học, đáng lẽ phải được vui vẻ, được yêu thương nhưng các anh đã phải tự trưởng thành để đối mặt với rất nhiều hiểm nguy. Sự đáng sợ, sự khốc liệt của chiến tranh được khắc hoạ càng rõ nét hơn. Từ đó, em thấy thêm yêu quý, trân trọng một xã hội hoà bình, tốt đẹp như em đang được sống.

Đến với nhân vật Lượm, em cảm nhận được sự bản lĩnh, kiên cường, tài giỏi, tối bụng của anh. Dường như tất cả các đức tính tốt đẹp được dồn vào hết vào nhân vật này. Anh luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, là một chiến sĩ giỏi chẳng thua kém gì một người lính trưởng thành. Đáng quý hơn, anh đã truyền được lòng yêu nước, tinh thần cách mạng của mình cho nhiều người khác để đưa họ đến với sự lương thiện, sống có lý tưởng. Ngay cả khi anh Lượm bị đồng đội của mình phản bội, bị chịu sự tra tấn, đe doạ dã man nhất nhưng anh cũng không hề gục ngã, không hề khuất phục. Chính vì vậy mà em cũng đã được anh Lượm truyền cho mình tình yêu đất nước, cảm thấy tự hào vì là một người Việt Nam đầy dũng cảm, được sống trong nền hoà bình mà cha ông, tổ tiên đã phải chịu đựng, hi sinh rất nhiều mới có được. Chúng ta có thể bắt gặp hình ảnh anh Lượm trong bài thơ cùng tên của tác giả Tố Hữu, hay trong tranh của nhiều tác giả nổi tiếng sau này. Đến nay, Lượm vẫn luôn là cái tên đặc biệt, và ăn sâu vào nhận thức của các độc giả Việt Nam.

Không chỉ vậy, khiến em thương cảm hơn cả là nhân vật Mừng. Ở anh có sự ngay thơ của một đứa trẻ và sự dũng cảm, liều lĩnh của một người chiến sĩ. Tuy là người nhỏ con nhất đội nhưng không việc gì không dám làm. Đỉnh điểm câu chuyện về anh Mừng, chính là khi anh bị cả chiến khu nghi ngờ là Việt gian, bị xa lánh, bị ghét bỏ. Rồi phải chứng kiến sự ra đi đầy day dứt và đau đớn của mẹ vì mẹ nghĩ anh là Việt gian. Phải đến khi anh hi sinh dưới chân đài để giết sạch giặc và câu nói cuối cùng của anh được cất lên “Anh ơi, anh đừng nghi em là Việt gian nữa anh hí” thì nỗi oan của anh mới được xoá bỏ. Một câu nói tưởng như ngây thơ ấy nhưng lại khiến em bật khóc nức nở vì thương và vì giận những ai đã không tin tưởng anh. Đã nhiều lần em ước mình được là một nhân vật trong đó để chạy đến ôm anh Mừng để động viên những lúc anh run rẩy vì sợ hãi. Sự hi sinh của Mừng như một vết thương lớn trong Vệ Quốc Đoàn và trong trái tim của người đọc. Đã để bài học về lòng tin, về chính nghĩa, về tình đoàn kết trong chiến đấu. Có lẽ bất cứ ai trong chúng ta sau này cũng sẽ phải trải qua câu chuyện bị nghi ngờ như Mừng trong cuộc sống, nhưng điều quan trọng là phải hiểu mình, phải biết hành động đúng đắn để không xấu hổ với lòng, rồi cuối cùng sự thật sẽ được sáng tỏ.

Trước khi đọc tác phẩm, em đã từng ngáp dài ngáp ngắn trong những giờ học Lịch sử, vì luôn nghĩ rằng lịch sử là khô khan và nhàm chán. Nhưng thật may, “Tuổi thơ dữ dội” đã xua tan những suy nghĩ ngớ ngẩn ấy của em. Cuốn sách mang màu sách của chiến tranh, của khói lửa đạn bom, của sự hi sinh nhưng đã làm bật lên được tinh thần nhân đạo, đó là tình đồng đội, tình yêu nước, tinh thần chiến đấu, sự dũng cảm và cả tình cảm gia đình, … của những người chiến sĩ nhỏ tuổi. Em bắt đầu nghiêm túc hơn trong các tiết học Lịch sử, chú ý lắng nghe và hiểu được những giai đoạn lịch sử oai hùng của nước nhà. Càng lắng nghe lại cảng thêm tự hào và yêu mến biết bao đất nước mình.

“Tuổi thơ dữ dội” đã cho em hiểu thêm rất nhiều những khó khăn của cha ông ta trong việc giữ gìn, bảo vệ độc lập dân tộc. Chính vì vậy, thế hệ hôm nay và chính em phải biến trân trọng những hi sinh đó, bằng cách học tập, rèn luyện đạo đức của mình. Không chỉ chiến tranh thì người trẻ mới cần dũng cảm, mới cần chiến đấu mà ngay trong thời bình, tinh thần ấy cũng cần được phát huy. Mỗi người nhỏ tuổi cần phải dũng cảm đấu tranh với bản thân mình, không được ham chơi quá mà bỏ bê chuyện học hành, phải chăm chỉ lắng nghe thầy cô giáo giảng bài và làm bài tập đầy đủ khi về nhà. Chúng em cũng cần dũng cảm đứng lên bảo vệ bạn bè khi thấy bạn bị kẻ xấu bắt nạt. Hay biết học cách tin tưởng bạn bè, không nói xấu, chia bè phái trong lớp học mà cần phải xây dựng lớp học đoàn kết, giúp đỡ nhau cùng học tập, tiến bộ. Tuổi nhỏ, làm việc nhỏ, việc nhỏ của chúng em bây giờ là ăn và học, có học thì mới có tri thức, có tri thức thì mới tiến bộ thành tài. Khi ấy mới có thể đóng góp, xây dựng xã hội Việt Nam ta ngày một giàu đẹp hơn. Em ý thức được rằng, thế hệ chúng em là những mầm non tương lai của đất nước, nên càng phải ra sức học tập, rèn luyện đạo đức để chuẩn bị cho mình tinh thần và trí tuệ tốt mà “làm chủ” nước nhà.

Trong bối cảnh đại dịch COVID-19 hoành hành, cướp đi sinh mạng của nhiều người, ảnh hưởng đến đất nước như vừa qua, em cảm thấy đó cũng là một trận chiến đấu mà mỗi người dân Việt Nam phải là một chiến sĩ kiên cường thì mới có thể vượt qua. Trách nhiệm của chúng em là phải tuân thủ 5K khi ra ngoài và khi đến trường học, để đảm bảo an toàn cho mình và mọi người xung quanh. Ngoài ra, phải có tinh thần học tự giác hơn bởi không được học trực tiếp ở trường, dưới sự đốc thúc của thầy cô nữa. Có như vậy thì mới vừa có sức khoẻ lại không bị thiếu hụt kiến thức, góp phần vững chắc vào công cuộc chiến đấu chống lại loại virus nguy hiểm này.

Ngoài ra, chúng em cần phải chăm chỉ đọc sách, như những cuốn sách “Hạt giống tâm hồn”, sách của Nguyễn Nhật Ánh, “Kim Đồng”, … coi sách là những người bạn tri kỉ, để sách bồi dưỡng tâm hồn mình và cũng là cho mình cơ hội tìm đến những tri thức. Cần phải xây dựng cho bản thân tinh thần và thói quen đọc sách mỗi ngày thay vì dành thời gian cho các trò chơi điện tử trên điện thoại. Bởi em được dạy rằng “Người đọc sách chưa chắc đã thành công, nhưng người thành công chắc chắn đọc rất nhiều sách”.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
15
0
+4đ tặng
Cảm nhận về cuốn sách Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ

Có những câu chuyện đọc rồi sẽ quên. Nhưng cũng không ít quyển sách đã để lại ấn tượng khó phai, là tiền đề, mục đích, lí tưởng và là bệ phóng hướng con người tới những chân trời tương lai tươi mới. “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh là một quyển sách như vậy.

Tôi tin với bất cứ ai từng đọc tác phẩm này đều không thể quên được thế giới mông lung và đầy mơ mộng trong con mắt của cậu bé tám tuổi tinh nghịch. Nhưng thế giới ấy chẳng hề xa hoa, bí ẩn hay mĩ miều như trong những câu chuyện cổ tích gắn liền với tuổi thơ của mỗi đứa trẻ mà nó chính là góc khuất thầm kín trong tâm hồn, là những kí ức chân thật nhất, là tấm gương rọi vào quá khứ phản chiếu lại biết bao kỉ niệm của một thời thơ ấu đã qua.

Nguyễn Nhật Ánh đã tặng bạn đọc một tấm vé trên chuyến tàu đặc biệt để mỗi người chúng ta có thể lật lại trang sách thời gian nhuốm màu dĩ vãng này trở về dòng sông trong trẻo của tuổi thơ và gột rửa hết những bụi bặm, những bế tắc, những phù phiếm ở thế giới người lớn. Xin đừng vội nghĩ rằng đây chỉ là tác phẩm sáo rỗng, vô vị dành cho bọn trẻ con mà đánh mất đi cơ hội tìm về chính bản thân mình, tìm về chính bản chất đơn thuần nhất của cuộc sống, cũng như tác giả đã từng khẳng định “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em”.

Xuyên suốt quyển sách là câu chuyện xoay quanh nhóm bạn bốn người với những “ông cụ, bà cụ non” khoác trên mình hình hài trẻ thơ gồm: nhân vật tôi (cu Mùi), con Tí sún, thằng Hải cò và Tủn - hoa khôi của xóm. Qua hành trình khôn lớn của những “bé con” đó, tôi như được chứng kiến một thước phim quay chậm lúc thì mờ ảo, nhiễu loạn nhưng có lúc hình ảnh về ngày tháng tuổi thơ lại hiện lên rõ nét, sinh động ngỡ như mới chỉ ngày hôm qua.

Những hồi ức ấy nào có phải toàn mang ánh hào quang rực rỡ, nào có phải là bản hùng ca với đầy chiến tích đáng tự hào mà với cu Mùi, nó đơn thuần chỉ là nỗi buồn không rõ nguồn gốc về cuộc sống cũ kĩ theo vòng tuần hoàn tẻ nhạt “Vẫn ánh mặt trời ấy chiếu rọi mỗi ngày. Vẫn bức màn đen đó buông xuống mỗi đêm. Trên mái nhà và trên các cành lá sau vườn, gió vẫn than thở giọng của gió. Chim vẫn hót giọng của chim. Dế ri ri giọng dế, gà quang quác giọng gà”.

Và hơn hết sự nghịch ngợm, ngổ ngáo của cậu nhóc lên tám còn thể hiện rất chân thật qua những năm mài đũng quần trên ghế nhà trường với niềm vui thú đến lớp để tán gẫu, cãi cọ, cấu véo, ngủ gật hay chọn vị trí tối tăm cho ít bị kêu lên bảng trả bài. Ngay ở chương đầu tiên của quyển sách, chắc hẳn người đọc đã thoáng có chút giật mình, lắng đọng xen lẫn ngượng ngùng khi bắt gặp chính hình bóng của mình trong thời áo trắng qua nhân vật trữ tình.

Dù bạn có dám thừa nhận hay không thì ở cái tuổi ham chơi, hiếu động ấy thì việc học như một nghĩa vụ giam cầm ta trước bao nhiêu trò chơi hấp dẫn, trước bao nhiêu khung trời mới mẻ và giờ ra chơi chính là thời gian thần tiên để chú chim non sổ lồng tìm chút niềm vui ngắn ngủi.

Mạch liên tưởng độc đáo đó như thể là một chiếc chìa khóa vạn năng chạm tới mọi góc khuất riêng tư nhất trong miền kí ức của tôi, kí ức về cô học sinh lớp ba luôn thơ thẩn, mơ mộng về những bài toán chia dài ngoằng thành biết bao tòa cao ốc đồ sộ mà chính tôi là vị kiến trúc sư đại tài thiết kế nên hay những dòng chữ gà bới đang múa lượn trong quyển vở tập viết với tôi lại là món mì xoắn ốc mới mẻ, ngon lành dưới bàn tay khéo léo của đầu bếp cừ khôi…

Có lẽ tôi và rất nhiều “bạn nhỏ” khác cũng đã hoặc đang đánh mất rất nhiều năm học tập quý giá, đánh mất rất nhiều kiến thức bổ ích nhưng tôi sẽ chẳng chối bỏ tuổi thơ đó, chẳng chối bỏ lỗi lầm đó vì con người không ai có thể luôn hoàn hảo, nếu ta không đủ can đảm nhìn nhận quá khứ, nhìn nhận những thiếu sót của bản thân thì ta chỉ đang tự lừa dối chính mình bởi vỏ bọc hoàn thiện giả tạo.

Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh cũng đã nêu triết lý “Để sống tốt hơn đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi học làm người lớn”, thật vậy qua những lời kể chân thật về tuổi thơ đã qua, tác giả đã nhẹ nhàng gửi gắm những tư tưởng mang tính giáo dục sâu lắng, nhẹ nhàng gõ tiếng chuông vang vọng vào tiềm thức con người giúp ta khai phá nên những chân lý mới lạ.

Văn phong của tác giả nửa như giễu cợt, bông đùa, nửa lại mang hơi hướng triết lý sâu sắc truyền đạt tới đông đảo bạn đọc và đôi khi là các bậc cha mẹ nói riêng. Chắc ta không thể quên lời than phiền của cu Mùi “Người lớn thường cho phép mình làm tất cả những gì mình thích, kể cả những ý thích rất vớ vẩn và cấm trẻ con làm tất cả những gì họ không thích, và sự cấm cản của họ nhiều khi cũng vớ vẩn nốt”, đôi khi vì quá yêu thương con mà cha mẹ vô tình thái quá sự phán xét và áp đặt trẻ bởi họ luôn muốn con mình nhận lấy mọi điều tốt đẹp và tránh xa những cạm bẫy.

Nhưng liệu có quá bất công khi chúng ta tước đi quyền được vấp ngã của con trẻ và ép chúng vào khuôn mẫu hoàn hảo chỉ chứa niềm vui và sự sung túc? Nghe có vẻ nghịch lý nhưng nó cũng giống như một món ăn tuy ngon đến mấy nhưng ăn hoài sẽ thành chán ngán, tầm thường ví như bước đường ta đi nếu quá bằng phẳng và trải đầy hoa hồng thì hạnh phúc cũng trở nên nhàm chán, vô vị vì đời người chỉ được một lần sống, ta chỉ một lần được trải nghiệm hết những hỉ, nộ, ái, ố, đau thương.

Có đứa bé nào tập đi mà chưa từng vấp ngã, đứa bé chưa từng nói ngọng sẽ không thể phát âm tròn vành, rõ chữ vậy nên qua tác phẩm Nguyễn Nhật Ánh còn muốn gửi thông điệp đến “những người lớn” hãy để con cái được phát triển tự nhiên nhất, ta chỉ nên khuyên răn chứ đừng ngăn cấm chúng khám phá thế giới dù biết trước đó là ngõ cụt bởi ta cũng đã từng được trải nghiệm nên hãy để trẻ con vươn tới tương lai bằng chính đôi chân nhỏ bé của bản thân.

Không chỉ vậy, trong “cho tôi một vé đi tuổi thơ” làm mỗi người lớn phải thốt lên khâm phục trước sự sáng tạo, mộng mơ của bọn trẻ mà cũng chính là của ta ngày xưa. Đó là mong ước muốn “đặt tên cho thế giới”, dùng trí tưởng tượng biến cái gối thành búp bê, biến cái nón thành cuốn tập, con chó thành bàn ủi, chiếc quạt máy thành cái tivi và thằng Mùi là Thầy hiệu trưởng…

Chúng không hề lố bịch, quậy phá mà bản chất của trò chơi “kì lạ” đó là ước muốn thầm kín được thay đổi thế giới xung quanh trở nên mới mẻ, tinh khôi như thể được sinh ra một lần nữa, để chúng khỏi chán ngán với việc ăn, ngủ, đến lớp và học bài. Nhưng có lẽ trong tác phẩm người đọc thích thú nhất vẫn là cái tình cảm ngô nghê, hồn nhiên của cu Mùi với cô bạn Tủn mà thấp thoáng hiện lên lời bộc bạch rất ngây thơ.

“Sau này tôi biết đó là cảm giác ghen tuông, tất nhiên là ghen tuông theo kiểu trẻ con, còn lúc đó tôi chỉ cảm thấy khó chịu”. Đó là tình yêu con nít mà có lẽ là trong sáng, thiêng liêng hơn cả vì nó không hề bị vẩn đục bởi vòng xoáy của tiền tài, danh lợi và không bị chi phối, bão hòa cảm xúc khi người lớn cố lập trình, lên kế hoạch để ép thứ cảm xúc vô hình vào khuôn khổ chặt chẽ.

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ- một tác phẩm mở ra thiên đường trong trẻo, tràn ngập hoa nắng và tiếng cười giòn giã của trẻ thơ. Nguyễn Nhật Ánh đã kết nối những trang hồi ức vô tình bị lãng quên hay thậm chí là đánh mất giữa dòng đời xô bồ, tấp nập này. Ông đã mang bạn đọc từ khắp mọi nơi, mọi lứa tuổi, mọi tầng lớp lên chung một chuyến tàu về lại sân ga tuổi thơ để từ đó bắt đầu hành trình tìm lại chính mình, chính bản chất “nhân chi sơ tính bản thiện”.

Đọc tác phẩm mà mỗi hình ảnh, mỗi hành động, lời nói của bốn nhân vật đều để lại trong tôi một sự khắc khoải, ám ảnh sâu sắc, ám ảnh về dòng chảy hờ hững của thời gian đã mang đi mất của tôi rất nhiều thứ, mang đi mất những tháng ngày rong ruổi dạo chơi khắp xóm, mang đi mất những người bạn thân thiết đã từng là tất cả với tôi và hơn hết là mang đi mất chính hình bóng tuổi thơ thậm chí là biết bao hoài bão cháy bỏng mà tôi đã từng khát khao thực hiện cũng bị lớp bụi thời gian xóa mờ, vùi lấp.

Nguyễn Kiên Quốc
cậu ơi , cậu có thể chấm điểm cho tớ đc khum ạ >w<

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư