“Nhà” không phải là một kiến trúc nằm ở một địa điểm cụ thể, mà là nơi có mẹ. Đối với em, mẹ là người tuyệt vời nhất, hoàn hảo nhất. Từ những sợi tóc sâu, những nốt mụn, và cả nếp nhăn trên khóe mắt. Đến dáng đi vội vã, tiếng cười lớn hào sảng và cả cách ngồi chưa thật duyên. Những đặc điểm ấy vì là của mẹ nên bất giác trở nên đáng yêu và thân thuộc đến lạ kì. Mẹ có một ma lực đặc biệt. Chỉ cần được đứng gần má, má kề má, tay cầm tay thì em sẽ cảm thấy bình yên, quên hết mọi lo âu, phiền não. Có lẽ, đó là do tình yêu mà em dành cho mẹ đấy. Vì yêu mẹ, thương mẹ, kính trọng và biết ơn mẹ nên trong mắt em, mẹ như có vầng sáng chiếu rọi xung quanh. Độc nhất vô nhị. Em luôn lấy niềm vui của mẹ để làm động lực cố gắng mỗi ngày. Em học tập chăm chỉ, cố gắng dành thời gian giúp mẹ các công việc nhà. Cố gắng làm một người con ngoan để mẹ được vui lòng.