Một bài thơ dù đã học từ khá lâu rồi nhưng em vẫn rất yêu mến và nhớ rõ, chính là Quả ngọt cuối mùa của Võ Thanh An. Bài thơ không quá dài, nhưng đã đủ để khắc họa hình ảnh về một người bà tảo tần, giàu tình yêu thương và đức hi sinh cho con cháu. Người bà ấy đã tóc sương da mồi, đi lại phải chống gậy nhưng vẫn tự tay vun xới cho khu vườn để có những quả cam chín ngọt cho con cháu. Bà để dành những quả ngon nhất lại con cháu, ngày đêm ra ngóng vào trong để quả không bị chim ăn. Tình thương của bà thể hiện qua những hành động như vậy chứ không qua những lời nói ngọt ngào hoa mỹ. Sự mộc mạc ấy của bà khiến em yêu quý vô cùng. Hình ảnh người bà trong Quả ngọt cuối mùa là hình ảnh quen thuộc của những người bà trong trái tim của mọi người, trong đó có em. Chính vì vậy, bài thơ đã ghi dấu ấn sâu đậm trong trái tim của em - điều mà khó có tác phẩm nào thay thế được.