Từ xa xưa, ông cha ta đã có ý thức rất rõ ràng về thời gian, thể hiện trong câu thành ngữ: "Thời gian là vàng, là bạc". Có thể thấy thời gian tuy là một thứ vô hình nhưng lại vô cùng có giá trị, trong xã hội hiện đại, nhịp sống thay đổi tính theo từng phút từng giây, thì thời gian lại càng trở nên quý giá hơn cả, một giây trôi qua thôi cũng đều là nuối tiếc. Bởi thời gian qua rồi, có ngoảnh đầu quay trở lại đâu, đặc biệt cuộc đời con người chỉ có vẻn vẹn vài chục năm. Tuy thời gian quý giá đến vậy, nhưng có một thực trạng đáng buồn rằng đa số giới trẻ hiện nay vẫn chưa thể ý thức được giá trị của thời gian, họ thường lãng phí thời gian vào những thứ vô bổ, thay vì dành để trau dồi và phát triển bản thân.
Người ta thường nói tuổi trẻ chính là mùa xuân của cuộc đời, là lúc chúng ta sung sức, đẹp đẽ nhất, cũng chính là thời gian thích hợp để người ta học tập và gây dựng mọi thứ sẵn sàng cho bản thân bước vào đời. Thế nhưng, có rất nhiều bạn trẻ hiện nay, chẳng nghĩ đến điều ấy bao giờ, họ cứ tưởng rằng cố gắng hết 3 năm cấp 3 để bước chân vào cánh cổng trường đại học là đủ rồi, việc còn lại là ăn chơi và hưởng thụ hết tuổi trẻ. Chẳng biết có ai đã nói ra một câu rất hài hước rằng: "Vào đại học sướng lắm, học hành gì đâu, cứ chơi thoải mái thôi", để phù phiếm mê hoặc lớp trẻ, khiến họ răm rắp tin là thật như thế. Nhìn một lớp học buổi sáng, giảng đường có thể đông đủ đấy nhưng đến phân nửa sinh viên nằm gục mặt xuống bàn ngủ, 1⁄4 còn lại thì chơi game, lướt face, nói chuyện riêng, phần còn lại là mấy bạn ngồi bàn đầu, có lẽ là chăm chú nghe giảng nhất, nhưng thực ra trong đó có mấy người thực sự nghe hiểu, mấy người thực sự tâm huyết thì không biết nữa. Cứ đằng đẵng như thế trong suốt 4, 5 năm trên ghế giảng đường chỉ quanh đi quẩn lại, việc lên lớp, làm việc riêng, điểm danh rồi về, cuối kỳ thi thì thức thâu đêm suốt sáng cày cuốc cho kịp. Tự hỏi đi học như vậy có nghĩa lý gì, các bạn có ý thức được rằng mình đang lãng phí thanh xuân, lãng phí thời gian một cách vô tội vạ hay không? Đó là việc học hành trên lớp, còn khi có thời gian rảnh rỗi, hầu như các bạn trẻ thích ngủ, thích nằm lì ở nhà cày phim, cày game, đọc truyện hơn là bước ra đường đi làm thêm, đi học thêm. Đôi khi chỉ vì có bức ảnh sống "ảo" trên facebook mà dành cả buổi đi chỉnh sửa từng bức hình, rồi ngồi nhìn chăm chăm vào cái màn hình điện thoại, trả lời từng comment, thậm chí ngồi xem đứa nào chê hình xấu, sẵn sàng đáp trả lại ngay. Nhiều khi tôi nghĩ rằng, các bạn không thích ra ngoài cũng được thôi, vậy hãy tự trau dồi kiến thức ở nhà cũng được, nhưng không, các bạn có thể dành cả đêm xem cho hết một bộ phim hoặc tán gẫu với ai đó nhưng tuyệt nhiên chẳng bao giờ đụng vào những cuốn sách có ý nghĩa cả. Đó là một sự lãng phí thời gian đầy đáng tiếc!
Nguyên nhân dẫn tới việc lãng phí ấy có nhiều, nhưng có lẽ xếp đầu tiên là thói quen trì hoãn của giới trẻ. Trong tâm trí của các bạn luôn có một suy nghĩ rất hồn nhiên rằng: "Tôi còn trẻ mà, tôi còn rất nhiều thời gian, thế nên cứ chơi đi đã, tôi sợ sau này sẽ hối tiếc". Nhưng chính suy nghĩ ấy của các bạn khiến các bạn hối tiếc sau này đấy. Các bạn trẻ thường có xu hướng thỏa mãn sự lười biếng của mình hơn là nỗ lực khắc phục cái sự lười biếng ấy, bạn dự định sẽ đi học ngoại ngữ trong năm nay, nhưng vì chưa muốn học, thế là bạn tặc lưỡi bảo thôi năm sau học cũng chưa muộn, và cứ thế đến năm cuối, bạn buộc phải vắt chân lên cổ để học cho kịp, thậm chí khi bạn bè đã ra trường hết, thì bạn phải vật vã cày tiếng Anh, vì thi không đủ điểm. Tôi cũng từng nghe rất nhiều bạn nói rằng muốn đi làm thêm, tích lũy kinh nghiệm, thế nhưng vì tiếc nuối những cuộc đi chơi thâu đêm suốt sáng, những giờ phút an nhàn, mà vẫn trì hoãn mãi, thế là cả đời sinh viên bạn chẳng có chút kinh nghiệm gì ngoài kinh nghiệm "tán phét", cũng chẳng tự tay làm ra đồng tiền nào, chẳng hiểu được giá trị của sức lao động, của đồng tiền. Đã thế còn vô tình lãng phí 4 năm thanh xuân, kiến thức, lẫn kinh nghiệm đều là con số không. Thế rồi, bạn bước ra ngoài xã hội với sự ngơ ngác, thất bại liên tiếp, lúc đó bạn mới hiểu ra thì đã quá muộn màng rồi.
Một trong những nguyên nhân khác, dẫn tới việc lãng phí thời gian của giới trẻ còn là ở cái "tôi" dại khờ, họ chưa đủ tầm nhận thức để nhận ra giá trị của tuổi trẻ, của thời gian, thế nhưng khi nghe được những lời khuyên chân thành của các bậc tiền bối đi trước họ lại thường bỏ ngoài tai, không cho đó là đúng. Họ ham thích những cái gì mới lạ, tạo cảm giác phiêu lãng tự do, không thích bị bó buộc, không thích nỗ lực, vì cảm thấy đó là việc của sau này, giờ cứ phải chơi đã. Thêm một nguyên nhân nữa là sự hèn nhát, sợ sệt, khiến con người ta chùn bước, mãi núp trong cái vỏ ốc an toàn của mình, mà đâu biết rằng sẽ có một "con voi" xã hội đi qua và giẫm nát bạn. Rất nhiều bạn trẻ núp trong căn phòng trọ chật chội, tự huyễn hoặc mình bằng những thú vui nhất thời, trốn tránh thực tại, không dám mơ ước hoặc là có mơ ước đấy, nhưng lại mặc định mình chẳng làm được đâu, cố gắng làm gì. Thời gian thấm thoát thoi đưa, tuổi lớn dần lên nhưng tâm hồn của các bạn cứ mãi 18, đó chẳng phải là điều gì hay ho cả. Rồi mai đây bạn có sống ngoài xã hội với một tâm hồn non nớt, dại khờ và bốc đồng được hay không?
Thế nên các bạn trẻ của tôi ơi, đừng lãng phí thời gian nữa. Tôi biết rằng những khao khát được tận hưởng, được sống được hạnh phúc là xứng đáng và ai cũng có cả. Nhưng đừng chỉ tận hưởng không thôi, tuổi trẻ mà tận hưởng thì tuổi trung niên bạn sẽ phải cố gắng gấp 10 người khác, liệu các bạn có làm được không khi mà lúc đó những cái gọi là nhiệt huyết, thanh xuân đã cạn kiệt? Làm gì cũng được, hãy tìm cho mình một mục tiêu, hãy lập cho mình một kế hoạch, hãy đưa mình vào kế hoạch ấy và thực hiện nó, học thêm, làm thêm, chỉ có xã hội mới là người thầy toàn năng nhất, còn mạng xã hội ư? Chúng ta sẽ chẳng học được gì nhiều ngoài việc tự mê hoặc bản thân cả.