“Quê hương là điều duy nhất mỗi người sở hữu,
Như là ngọt ngào từ đoá hương của mẹ yêu.
Nơi khắc sâu ký ức, nơi chất chứa bao yêu thương,
Vẹn nguyên trong trái tim những câu chuyện êm đềm.”
Đúng vậy, quê hương chính là linh hồn của ta, là nơi chúng ta chào đời, nơi mỗi bước chân đều gắn liền với những ký ức thân thương. Yêu quê hương không chỉ là yêu những bức tranh tuyệt vời của cảnh đẹp, mà còn là yêu thương những con người chân chất, những cống rãnh, con đường quen thuộc.
Nhưng đẹp nhất, tôi luôn trăn trở, là cánh đồng lúa bao la, như một biển lụa mềm mại nằm vuốt nhẹ dưới bức tranh bầu trời. Dòng lúa vàng óng ả, đàn bướm bay lượn như là những nghệ sĩ múa, tạo nên bức tranh huyền bí, tinh khôi của quê hương. Mỗi góc cảnh, từng bông lúa như là những nàng thiếu nữ trẻ trung, diệu kỳ trong chiếc áo trắng của truyền thống.
Thế giới của cánh đồng lúa không chỉ là hình ảnh, mà còn là âm thanh của cuộc sống. Tiếng cười, tiếng nói rôm rả của những người nông dân khi thu hoạch, tiếng cắt lúa như những nốt nhạc thiên nhiên, tất cả tạo nên bản giao hưởng độc đáo của quê hương tôi.
Vào những chiều tà, tôi thường ngồi bên bờ ruộng, hòa mình vào không khí thanh bình, hòn nhẹ của cánh đồng. Cảm giác ấm áp, bình yên hiện lên trong từng hơi thở. Nhưng đẹp nhất là khi ánh hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống, tô điểm cho cảnh đồng lúa một tấm nền huyền bí. Đèn dầu trên những chiếc nón trắng xa xa nhấp nhô, tô thêm vẻ ấm áp, tình thân của quê hương.
Cánh đồng lúa là nơi lưu giữ hồn quê, nơi những câu chuyện của cha ông, những truyền thống, nếp sống được kế thừa. Mỗi đợt gió qua là những câu chuyện ông bà kể lại, những dòng sông lặng lẽ là những giọt nước mắt của quê hương, giữa bức tranh tĩnh lặng, tôi nghe thấy trái tim quê hương mình rất gần.
Ngày nào đó, khi tôi nhìn lại, cánh đồng lúa sẽ là ký ức mãi mãi, là hình ảnh đẹp đẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm trí tôi. Cảnh đẹp của quê hương là niềm tự hào, là nguồn động viên, là đóa hoa hồng thắm đẹp nhất trong vườn kí ức của tôi.