Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Phân tích truyện ngắn “Bố tôi” của Nguyễn Ngọc Thuần

Phân tích truyện ngắn “Bố tôi” của Nguyễn Ngọc Thuần
Tôi đi học dưới đồng bằng. Còn bố tôi, từ một vùng núi cao xa xôi, luôn dõi theo tôi.
  Cuối mỗi tuần, bao giờ ông cũng mặc chiếc áo phẳng phiu nhất, đi chân đất xuống núi, rẽ vào bưu điện để nhận lá thư tôi gửi. Lặng lẽ vụng về, ông mở lá thư, xem từng con chữ, chạm tay vào nó, ép nó vào khuôn mặt đầy râu. Rồi cũng lặng lẽ như lúc mở ra, ông gấp nó lại, nhét vào bao thư, mỉm cười rồi đi về núi.
Về đến nhà, ông nói với mẹ tôi: “Con vừa gửi thư về.”. Mẹ tôi hỏi: “Thư đâu?”. Ông trao thư cho bà. Bà cẩn thận mở nó ra, khen: “Con mình viết chữ đẹp quá! Chữ thật tròn, những cái móc rất bén. Chỉ tiếc là không biết nó viết gì. Sao ông không nhờ ai đó ở bưu điện đọc giùm?”. Như mọi lần, bố tôi luôn bảo: “Chuyện bố con tôi chẳng lẽ để cho người ta đọc vanh vách lên? Nó là con tôi, nó viết gì tôi biết cả.”. Rồi ông lấy lại lá thư, xếp vào trong tủ cùng những lá thư trước, những lá thư được bóc ra nhìn ngắm, chạm vào mặt rồi cất đi, không thiếu một lá, ngay cả những lá thư đầu tiên nét chữ còn non nớt. [...]
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi bước chân vào trường đại học - ngày khai trường đầu tiên không có bố. Bố tôi đã mất. Nhưng tôi biết chắc chắn rằng bố sẽ đi cùng tôi trên những con đường mà tôi sẽ đi, suốt cả cuộc đời.
2 trả lời
Hỏi chi tiết
216
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Trong truyện ngắn "Bố tôi" của Nguyễn Ngọc Thuần, tác giả đã tạo nên một câu chuyện đầy cảm xúc về tình cảm gia đình, sự hiểu biết và tôn trọng giữa cha con. Bố của nhân vật chính luôn dõi theo con trai mình từ xa xôi, luôn quan tâm và chăm sóc cho con dù ở xa. Hành động mỗi tuần đi nhận lá thư con gửi, cẩn thận đọc từng chữ và cất giữ chúng, cho thấy tình cảm sâu sắc và sự quan tâm đặc biệt của bố.

Sự mất mát của bố khiến nhân vật chính cảm thấy đau lòng, nhưng cũng là lúc anh nhận ra rằng tình cảm và kỷ niệm về bố sẽ luôn ở bên cạnh anh, dẫu cho bố đã ra đi. Bố vẫn sẽ đi cùng con trên những con đường mới, suốt cuộc đời.

Tác giả đã đưa ra thông điệp về tình cảm gia đình, sự quan trọng của việc hiểu biết và tôn trọng cha mẹ, cũng như giá trị của những kỷ niệm và tình cảm trong cuộc sống. Đồng thời, câu chuyện cũng nhấn mạnh về sự đau lòng khi mất mát người thân, nhưng cũng về việc học cách vượt qua và giữ vững những giá trị gia đình.
2
0
+5đ tặng

Nguyễn Ngọc Thuần là nhà văn trẻ đầy triển vọng của nền văn xuôi đương đại. Với ông, văn chương phải đẹp và nhân văn, hướng đến những giá trị Chân  - Thiện – Mỹ của đời sống, bồi đắp thế giới, tầm hồn cho con người. Truyện ngắn “Bố tôi” là một câu chuyện về tình cảm gia đình đầy ấm áp và tình thương, tình cha con sâu đậm.

“Nguyễn Ngọc Thuần đến với văn chương chỉ là tình cờ, nhưng sự tính cờ ấy đã đem đến cho nhà văn một cánh cửa mới”. Nguyễn Ngọc Thuần xuất thân là một nhà mỹ thuật tài hoa, thế hệ nhà văn 7X ở Sài Gòn không hẹn mà gặp xuất thân từ mỹ thuật khá nhiều, cứ như học mỹ thuật để viết văn, làm thơ. Văn chương của Nguyễn Ngọc Thuần chạm đến tâm hồn bạn đọc bởi sự trong trẻo, dễ thương, khi viết cho người lớn phải là từ những trải nghiệm thực tế của cuộc sống, còn khi viết cho thiếu nhi, ông thường đặt mình vào đứa trẻ, vẽ nên một thế giới đầy trong sáng và niềm tin. 

“Bố tôi” là truyện ngắn về tình cha con ấm áp. Người bố được miêu tả là một người cha yêu thương con hết mực, tận tình chăm sóc con, trân trọng từng món quá, từng bức thư mà con gửi. Ông rất yêu con, yêu từng nét chữ của con dù không biết đó là chữ gì. Dù cuộc sống có thay đổi, thì ông vẫn luôn đồng hành cùng con trên hành trình trưởng thành của mình.

Nhân vật người bố được khắc họa là một người cha yêu thương con hết mực. Vì có cách biệt về địa lý, ông không thể bên cạnh, đồng hành sát bên khi con trưởng thành. Thế nhưng, ông vẫn luôn theo dõi và quan tâm đến cuộc sống của con. Hai cha con giao tiếp với nhau qua từng bức thư con gửi. Ông trân trọng điều đó, trân trọng từng nét chữ của con. Vào mỗi cuối tuần, khi đi nhận thư, ông đều mặc chiếc áo phẳng phiu nhất, đi chân đất xuống núi, nhận bức thư của con. Dù không thể hiểu được nội dung của bức thư, ông vẫn cảm nhận được từng nét chữ, nghĩ suy, tâm tư của con qua từng cái “chạm tay vào nó, ép nó vào khuôn mặt đầy râu”. 

Khi người vợ hỏi ông tại sao lại không nhờ người đọc hộ bức thư, ông liền bảo rằng: “Nó là con tôi, nó viết gì tôi biết cả”. Có thể thấy, ông như một người bạn đồng hành của con, tôn trọng quyền riêng tư và độc lập của con. Ông không muốn người khác đọc bức thư của con gửi, vì ông hiểu con hơn bao giờ hết, hiểu con qua từng con chữ giản đơn. Những lá thứ được ông giữ một cách cẩn thận, ngắm nhìn nó từng ngày “những lá thư được bóc ra nhìn ngắm, chạm vào mặt rồi cất đi, không thiếu một lá, ngay cả những lá thư đầu tiên nét chữ còn non nớt”.

Sau này, trên hành trình trưởng thành của “tôi” đã không còn bố nữa, ngày đầu tiên bước chân vào trường đại học đã không còn bố dìu dắt cạnh bên. Thế nhưng, chỉ riêng “tôi” mới có thể cảm nhận được, rằng bố luôn “đi cùng tôi trên những con đường mà tôi sẽ đi, suốt cả cuộc đời”.

Truyện ngắn “Bố tôi” của nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần là một câu chuyện nhẹ nhàng mang đầy ý nghĩa về tình cảm gia đình, sự hy sinh cao của người bố. Ngay cả khi bố không còn bên cạnh, thì tình cảm, sự gắn kết giữa hai bố con vẫn không hề nhạt phai, đồng hành cùng năm tháng trưởng thành của con.

Cha ơi bóng cả cây cao

Chở che con những lao đao cuộc đời

Cha cho con tình yêu thương và cuộc sống

Là mây trời lồng lộng chở che con.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Khánh
17/05 12:45:40
+4đ tặng
Trong kho tàng văn học Việt Nam, những tác phẩm về đề tình mẫu tử rất nhiều, còn tình phụ tử sẽ ít hơn. Nhưng không phải không có những tác phẩm hay và đặc sắc. " Bố tôi" của Nguyễn Ngọc Thuấn là một tác phẩm đơn giản, gần gũi nhưng để lại ấn tượng sâu sắc.

Người bố được hiện lên là một người sống ở vùng núi cao xa xôi. Người cha không hề biết chữ. Nhưng lúc nào cũng yêu thương và tự hào về người con trai của mình. Đứa con trai bé bỏng được ông cho xuống đồng bằng học. Liên lạc giữa bố mẹ và đứa con là bằng cách viết thu.

Cứ đến mỗi cuối tuần thì ông lại đi xuống bưu điện, ông mặc một chiếc áo đẹp nhất, phẳng phiu, đi chân đất để gửi và nhận thư của con.  Khi nhận được thư ông nâng niu trân trọng nó, áp bức thư lên mặt, rồi lặng lẽ mỉm cười khi xem từng chữ con viết.

Nếu chỉ nói đến đây chúng ta nghĩ rằng ông đã đọc được những dòng tâm sự của con nên mới nở nụ cười những không khi ông đưa thu cho vợ của mình. "Chỉ tiếc là không biết nó viết gì. Sao ông không nhờ ai đó ở bưu điện đọc giùm". Ông không cần ai đọc giùm thư của con hết vì ông hiểu được nó, biết suy nghĩ, tâm tư của nó nên ông không muốn ai đọc hộ thư hết. Ông lưu giữ từng bức thư, từng bức thư. 

Người bố đã thể hiện được rõ nhất tình yêu thương của mình dành cho đứa con. Sự nâng niu, trân trọng, yêu thương vô bờ bến, không có gì có thể thay đổi được 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo