Có ai mà chưa từng một lần trải qua vị đắng của cuộc sống, lâm vào những tình huống, hoàn cảnh tuyệt vọng, bế tắc và không biết chọn lối đi nào. Và dường như mọi dự định, mọi ước mơ đều sụp đổ, không còn điểm tựa. Cảm thấy hụt hẫng và không muốn làm gì, chỉ có ý nghĩ chấm dứt buông xuôi trôi đi lỗi buồn. Những lúc như vậy hẳn ai cũng cần một động lực để đứng lên và tôi cũng vậy. Tôi đã từng tìm cho mình những bài học kinh nghiệm, cho đến khi tôi tìm thấy cuốn sách Một lít nước mắt của tác giả Kito Ây. Cuốn sách "Một lít nước mắt" quả là một câu chuyện cảm động, sâu lắng, dựa trên nhân vật có thật là cô bé Aya người Nhật Bản mắc phải căn bệnh nan y thoái hoá tiểu não khi mới vừa tròn 15 tuổi nhưng có một nghị lực phi thường. Nhan đề cuốn sách thật giàu hình ảnh và ý nghĩa. Sau khi đọc xong cuốn sách này, cách nhìn cuộc sống của tôi đã thay đổi, tôi càng thêm trân trọng cuộc sống, càng thêm trân trọng những thứ mà mình đã và đang có được, vì những thứ mà mình có không chắc rằng tất cả đều có.
Tuổi hai mươi lăm, cái tuổi đẹp nhất đời người, cô gái xinh đẹp Aya đã ra đi vì cơn bạo bệnh, quá ngắn ngủi, đáng nhẽ cái tuổi hai mươi lăm này, Aya vẫn còn nhiều dự định cuộc sống đang dang dở, những ước mơ và hoài bão cô chưa thực hiện được, cô luôn khao khát về tình yêu và hạnh phuacs. Cô cần một hạnh phúc giống như bao người, thật sự rất cần.. Ước mơ chưa thể thực hiện mà đã ra di, một ước mơ, một niềm khát khao cháy bỏng làm nhức nhối tâm can người đọc. Có những ước mơ mới nhìn qua cảm thấy rất bình thường, nhưng có những người khao khát mãi cũng không với lấy được. Mỗi chúng ta đều có những ước mơ chuáy bỏng nồng nhiệt với những khát vọng bồi hồi tuổi trẻ và ai cũng cố gắng hoàn thành ước mơ của mình, có người ước được hạnh phúc, ước được giàu có, ước mơ được xinh đẹp nhưng đối với Aya, ước mơ lớn nhất cuộc đời cô luôn là một dấu chấm hỏi lớn "liệu con có thể kết hôn được không?". Thoạt tưởng kết hôn với mỗi người chúng ta có vẻ quá dễ dàng, nhưng với Aya đó là một điều xa xỉ, mười lăm năm chống chọi với căn bệnh quái ác, cuộc sống có thật sự là đang quá tàn nhẫn với cô bé? Dù vậy trong tận cùng của sự phũ phàng, tuyệt vọng, cô vẫn còn có cha mẹ yêu thương bằng cả tấm lòng, có cả Asou- một người bạn thân luôn bên cạnh cô, động viên, an ủi, khóc cùng cô những lúc khó khăn nhất. Cũng chính tình yêu thương đó đã tiếp sức cho cô tiếp tục ở lại trên thế gian nhẫn tâm này.
Cuốn sách này chỉ có thể tái hiện được một phần nào đó nỗi đau của cô nhưng nó đã làm tôi xót xa khôn xiết. Khi bị bệnh, cô ăn uống khó khăn, tay chân không thể cử động như những người bình thường, tình yêu đến với cô rồi cũng xa cô khi biết cô bị bệnh, bạn bè ai cũng xa lánh vì sợ bị làm phiền, khi cận kề cái chết, mặt cô trở nên xấu xí, biến dạng. Có lẽ căn bệnh nghiệt ngã này đã khiến cho cô có cái nhìn sâu sắc hơn với thế giới, với những gì đang diễn ra xung quanh cô, tuy đơn sơ nhưng gần gũi , cần thiết trong cuộc sống hằng ngày. Và chính lúc này đây, cô đã cảm nhận được tình cảm gia đình dành cho mình, thiêng liêng và cao cả biết nhường nào.
"Ở nơi đó, có lẽ tôi sẽ không còn nước mắt nữa", ở thế giới hiện tại cô đã khóc thật nhiều nhưng tâm hồn vẫn luôn tiềm tàng một sức sống mãnh liệt, cô ước mong thi đậu vào một trường Đại học nổi tiếng ở Nhật Bản. Nhưng có lẽ mong ước ấy mãi mãi không thể thực hiện được, cô giờ đã đi đến một thế giới khác, một thế giới không còn nước mắt nữa. Trước khi chết, cô đẫ có ước nguyện "con muốn mình được nằm giữa một rừng hoa, ba...mẹ..đừng quên con nhé."
Cách nhìn cuộc sống của Aya thật sự rất khác biệt, bên cạnh nghị lực phi thường, Aya còn có cảm nhận khá sâu sắc về cuộc sống bên ngoài "mình muốn trở thành không khí". Cô ấy ước ao mình có cuộc sống nhẹ nhàng êm dịu như bao người và muốn cho mọi người biết đến sự tồn tại của mình trên cuộc đời này. Vào cái ngày cô ra đi, tất cả mọi người biết đến sự tồn tại của mình trên cuộc đời này. Vào cái ngày cô ra đi, tất cả mọi người biết được câu chuyện nhật kí của cô, đều xúc động, thương tiếc đến chia buồn. Trên tay mỗi người đều cầm một bó hoa tạo thành một rừng hoa xung quanh cô Aya đầy nghị lực phi thường. Đoá hoa hướng dương mà cô đã viết trong những năm tháng cuối đời "Con biết cha mẹ luôn cầu mong một điều kì diệu sẽ đến với con.
Nhưng nếu điều kì diệu không xảy ra mong cha mẹ cũng đừng dau buồn.."và một câu nói mãi làm nghẹn ngào tâm hồn người đọc" ,"Tại sao lại là con chứ?" Có ai đọc những dòng chữ này mà không đau lòng? phải chăng tất cả là do số phận như Nguyễn Du từng nói:
" Ngẫm hay muôn sự tại trời
Trời kia đã bắt thì người phải theo
Bắt phong trần, phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao"
Đây là một cuốn sách đáng để chúng ta đọc và ngẫm nghĩ, tái hiện một câu chuyện thấm đẫm tính nhân văn và nghị lực phi thường. Đọc "Một lí nước mắt" để ta thêm trân trọng từng giây, từng phút trong cuộc đời này. Cuộc sống của tôi diễn ra vẫn bình thường như bao ngày, tôi vẫn cảm nhận được ánh nắng mặt trời, cát, gió, không khí.
Nhưng chỉ khác là từ khi tôi đọc cuốn sách ấy, tôi càng thêm trân trọng những điều giản dị ấy mà trước đây tôi chẳng để ý đến. Và tôi cảm ơn cuốn sách yêu dấu này đã giúp tôi nhận ra và thêm trân trọng những khoảnh khắc đẹp trong cuộc đời khi còn có thể.