Bài thơ "Buổi sáng nhà em" của tác giả Trần Đăng Khoa là một bức tranh sinh động, sinh động về một buổi sáng tại nhà tác giả. Trong bài thơ, tác giả sử dụng nhiều phép tu từ chủ yếu để tăng thêm sự sinh động, gần gũi và sinh động cho bức tranh ấy.
Một trong những phép tu từ chủ yếu được tác giả sử dụng nhiều là phép nhân hóa. Tác giả đã gán cho các vật thể, hiện tượng tự nhiên như "Ông trời", "Bà sân", "Cái tay", "Mụ gà", "Cái na", "Chị tre", "Bác nồi đồng" những hành động, suy nghĩ, cảm xúc như con người. Điều này giúp các vật thể, hiện tượng ấy trở nên gần gũi, hữuình hơn trong mắt người đọc, tạo nên một bức tranh vô cùng sống động và sinh động. Ví dụ như "Ông trời nổi lửa đằng đông", "Bà sân vấn chiếc khăn hồng", "Cái tay rửa mặt, cái đầu nghiêng nghiêng", "Mụ gà cục tác như điên",...
Bên cạnh đó, tác giả còn sử dụng phép điệp ngữ để tăng thêm tính nhịp nhàng, gần gũi cho bài thơ. Ví dụ như cặp từ "Cái tay", "Cái đầu", "Cái na", "Chị tre", "Bác nồi đồng"... Những cặp từ này, khi lặp lại, không chỉ tạo nên nhịp điệu mà còn giúp người đọc nhớ và liên tưởng đến các vật thể, hiện tượng ấy dễ dàng hơn.
Ngoài ra, tác giả còn sử dụng phép so sánh để so sánh các vật thể, hiện tượng với nhau, tạo nên sự hình dung rõ nét hơn. Ví dụ như "Mụ gà cục tác như điên", "Đàn chuối đứng vỗ tay cười, vui sao!", "Bà chổi loẹt quẹt lom khom trong nhà",...
Tóm lại, trong bài thơ "Buổi sáng nhà em", tác giả Trần Đăng Khoa đã sử dụng nhiều phép tu từ chủ yếu như nhân hóa, điệp ngữ, so sánh để tăng thêm sự sinh động, gần gũi và hình dung rõ nét hơn cho bức tranh buổi sáng tại nhà tác giả. Nhờ đó, bài thơ trở nên vô cùng sống động, gần gũi và ấn tượng trong mắt người đọc.