So sánh và đánh giá hai bài thơ "Vườn xuân" của Nguyễn Bính và "Mùa xuân chín" của Hàn Mặc Tử
Hai bài thơ "Vườn xuân" của Nguyễn Bính và "Mùa xuân chín" của Hàn Mặc Tử đều thể hiện tình yêu thiên nhiên, cảm xúc mùa xuân và không khí hạnh phúc, tươi vui nhưng lại mang những sắc thái và cảm nhận khác nhau. Trong bài viết này, chúng ta sẽ cùng phân tích sự tương đồng và khác biệt giữa hai bài thơ này.
Trước tiên, về sự tương đồng, cả hai bài thơ đều hòa quyện hình ảnh mùa xuân với những biểu tượng đặc trưng của vẻ đẹp thiên nhiên Việt Nam. Cả "Vườn xuân" và "Mùa xuân chín" đều diễn tả sự sống động của cảnh vật, với những hình ảnh cụ thể như bướm, hoa, cành cây, và âm thanh của tiếng ca. Nguyễn Bính mang đến cảm xúc tươi mới qua hình ảnh "hai ba con bướm giang hồ" hay "hoa có bao nhiêu nở hết rồi", tạo nên một bức tranh xuân ngập tràn sức sống. Hàn Mặc Tử cũng không kém phần sinh động khi mô tả "đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng" và "sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời". Từ những hình ảnh cụ thể này, cả hai tác giả đều thể hiện tâm trạng vui tươi, phấn chấn trước mùa xuân.
Tuy nhiên, nguy hiểm nhất trong sự tương đồng ấy là cách thể hiện cảm xúc và tâm trạng mà mỗi tác giả đã chọn lựa. Nguyễn Bính thể hiện tình yêu cuộc sống, sự nhẹ nhàng, vui tươi và có phần lãng mạn. Ông đưa vào bài thơ hình ảnh những cô gái và sự yêu thương chớm nở: “Môi mới lần đầu biết vị son”, góp phần làm cho không khí bài thơ trở nên hân hoan, hứng khởi. Mùa xuân trong thơ của Nguyễn Bính là mùa của tình yêu và sự chung vui, là lúc lắng đọng tình cảm.
Ngược lại, Hàn Mặc Tử lại đem đến một sắc thái khác cho mùa xuân. Bài thơ "Mùa xuân chín" mang trong mình nỗi buồn man mác, sự hoài niệm và cảm giác lẫn lộn giữa niềm vui với nỗi buồn. Trong khi Nguyễn Bính thể hiện sự vui tươi tràn đầy thì Hàn Mặc Tử lại gợi lên cảm giác bâng khuâng qua các câu thơ: “Khách xa gặp lúc mùa xuân chín, lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng”. Nỗi nhớ quê hương, hoài niệm về những gì đã qua tạo nên những trăn trở trong tâm hồn người đọc. Xuân ở Hàn Mặc Tử không chỉ là mùa của tình yêu mà còn là mùa của kỷ niệm, của sự mất mát.
Về ngôn ngữ, hai bài thơ được viết với phong cách riêng biệt. "Vườn xuân" của Nguyễn Bính mang đậm chất trữ tình và giản dị, với những hình ảnh thân thuộc, dễ gần, thể hiện nét duyên dáng của làng quê. Trong khi đó, "Mùa xuân chín" của Hàn Mặc Tử lại mang âm hưởng sâu lắng và triết lý hơn, với cách dùng từ tinh tế và giàu ý nghĩa.