Trong bài thơ "Hơi ấm ổ rơm" của nhà thơ Nguyễn Duy, hình ảnh người mẹ hiện lên với vẻ đẹp đằm thắm, giản dị và đầy tình cảm. Bà mẹ được miêu tả trong không gian gần gũi, ấm áp, giữa cái gió đêm se lạnh. Câu thơ đầu tiên "Bà mẹ đón tôi trong gió đêm" không chỉ thể hiện sự chờ đón, ân cần của mẹ mà còn hàm chứa cả cảm giác ấm áp từ tình yêu thương mà mẹ dành cho con.
Nhà thơ đưa ra hình ảnh "nhà mẹ hẹp, nhưng còn mê chỗ ngủ", thể hiện điều kiện sống không phải là tốt nhất, nhưng tình yêu thương của mẹ vẫn tạo ra một không gian an lành, ấm áp cho con. Những chi tiết giản dị như "chiếu chăn chả đủ" càng làm nổi bật sự hy sinh thầm lặng của mẹ, khi bà không màng đến sự thiếu thốn để lo cho con cái. Hình ảnh "Mẹ ôm rơm lót ổ tôi nằm" vừa gần gũi, vừa đầy sức sống, như một biểu tượng cho tình thương vô bờ bến và sự chăm sóc tận tụy của người mẹ.
Cảm giác ấm áp từ "hơi ấm hơn ngàn chăn đệm" và hình ảnh "rơm vàng bọc tôi như kén bọc tằm" cho thấy tình yêu thương như một cái kén bảo vệ, giúp con cảm thấy an toàn và bình yên. Trong không gian ấy, hương vị của ruộng đồng, của những hạt lúa, của cuộc sống thường nhật hòa quyện với tình cảm gia đình, tạo nên một bức tranh sống động về quê hương và tình mẹ.
Cuối cùng, khi nhà thơ nhắc đến "Cái dịu ngọt lên hương của lúa", đó không chỉ là những gì cụ thể mà mẹ mang lại, mà còn là sự gắn kết giữa con người với thiên nhiên, sự sống. Tình yêu của mẹ không chỉ nuôi dưỡng thể xác mà còn nuôi dưỡng tâm hồn, cảm xúc, tạo nên một "hơi ấm" vô giá mà không gì có thể thay thế.
Tóm lại, hình ảnh người mẹ trong bài thơ "Hơi ấm ổ rơm" không chỉ là biểu tượng cho tình yêu thương mà còn là hình ảnh của sự hy sinh, chăm sóc và sự kết nối giữa con người với quê hương, đất đai. Hình ảnh ấy gợi lên trong lòng người đọc một sự trân quý đối với tình mẹ, với những gì giản dị nhưng thiêng liêng trong cuộc sống.