Trích đoạn “Đói” của Thạch Lam không chỉ đơn thuần miêu tả nỗi thống khổ của nhân vật mà còn phản ánh tình hình xã hội phức tạp thời bấy giờ. Cảnh Sinh ôm mặt, cúi đầu khóc nức nở thật sự là một chi tiết mang sức nặng biểu cảm, thể hiện sự bế tắc, tuyệt vọng của con người khi phải đối diện với cái nghèo và sự thiếu thốn đến cùng cực. Hành động ôm mặt không chỉ là biểu hiện của sự xấu hổ, kiệt quệ mà còn là tiếng khóc thầm lặng cho những ước mơ không thể đạt được, sự mất mát của một con người đầy khát vọng sống.
Chi tiết này làm nổi bật sức mạnh của nỗi đau tinh thần, khi mà cái đói không chỉ lấy đi của họ những bữa ăn, mà còn cướp đi nhân cách, phẩm giá và niềm tự trọng. Sự đau khổ không chỉ là nỗi khổ thể xác mà còn là nỗi đau tâm hồn, khi mà Sinh - một con người có lương tri, phải cúi đầu trước cái đói. Qua đó, Thạch Lam đã khéo léo phê phán xã hội thực dân phong kiến, đồng thời gợi cảnh tỉnh cho người đọc về sự cần thiết phải cảm thông và chia sẻ với những số phận đáng thương trong xã hội.