Truyện ngắn "Con rùa" của Nguyễn Ái Quốc là một tác phẩm mang đậm tính châm biếm, phê phán sâu sắc thực dân và chế độ quan lại đương thời. Nghệ thuật châm biếm trong tác phẩm thể hiện qua tình huống truyện, lời thoại và cách xây dựng hình tượng nhân vật.
Trước hết, nghệ thuật châm biếm thể hiện rõ qua tình huống truyện. Ông Xã, một người đại diện cho tầng lớp quan lại làng xã, nhận được lệnh từ quan sứ. Ông lo lắng không phải vì trách nhiệm công vụ mà vì sợ phải đến gặp quan sứ với hai tay rỗng không. Để tránh bị trừng phạt, ông cùng vợ bàn mưu tính kế tìm lễ vật. Cuối cùng, họ quyết định chọn một con rùa làm quà. Tuy nhiên, khi ông Xã đến gặp quan sứ, con rùa – món quà tượng trưng cho sự "kính cẩn" – đã trốn mất. Câu chuyện này được Nguyễn Ái Quốc khéo léo lồng ghép để châm biếm sự tham lam, thối nát và giả tạo của cả bộ máy quan lại.
Tiếp theo, lời thoại của các nhân vật trong truyện cũng mang tính châm biếm cao. Lời nói của ông Xã và vợ ông thể hiện rõ nỗi lo sợ, nhún nhường, cùng với sự lúng túng, sợ hãi trước quyền lực của quan sứ. Cách dùng từ như “lạy quan lớn”, “kính cẩn”, “của mọn thôi ạ” thể hiện thái độ quỵ lụy và nịnh bợ. Qua đó, tác giả muốn châm biếm thái độ phục tùng mù quáng và sự tự ti của những người làm tay sai cho thực dân.
Ngoài ra, hình tượng quan sứ – đại diện cho thực dân – cũng được xây dựng đầy mỉa mai. Quan sứ là người tham lam, tàn bạo, luôn tận dụng mọi cơ hội để trục lợi cá nhân. Khi nhận được khay bạc thay vì con rùa, quan sứ không hề tức giận mà còn vui mừng vì có cơ hội lấy lòng cấp trên. Điều này phơi bày bản chất xấu xa, thực dụng và vô liêm sỉ của những kẻ thống trị.
Tóm lại, nghệ thuật châm biếm trong truyện ngắn "Con rùa" được Nguyễn Ái Quốc sử dụng một cách tinh tế qua tình huống truyện, lời thoại và hình tượng nhân vật. Qua đó, tác phẩm không chỉ phê phán sâu sắc chế độ thực dân và tay sai, mà còn gửi gắm thông điệp về sự bất công và thối nát của xã hội lúc bấy giờ.