Trong đoạn trích "Thiếu nữ nhìn sương chói mặt trời", Xuân Diệu đã vẽ nên một bức tranh xuân tươi tắn, rạng rỡ với tâm hồn của một thiếu nữ đang độ xuân thì. Bằng những hình ảnh thơ mộng, giàu chất nhạc, nhà thơ đã khắc họa một vẻ đẹp tâm hồn tinh tế, nhạy cảm của cái tôi trữ tình.
Trước hết, đoạn thơ cho thấy một tâm hồn yêu thiên nhiên tha thiết. Cái tôi trữ tình hướng đến thiên nhiên với tất cả sự rung động, say mê. Mỗi sự vật, hiện tượng trong thiên nhiên đều gợi lên trong lòng nhân vật trữ tình những cảm xúc tinh tế. Tiếng chim hót, ánh nắng, gió xuân, hoa lá... tất cả đều được cảm nhận một cách sâu sắc, sinh động. Qua đó, ta thấy được một tâm hồn hòa hợp với thiên nhiên, luôn hướng tới cái đẹp.
Thứ hai, đoạn thơ còn bộc lộ một tâm hồn tràn đầy sức sống, yêu đời. Những hình ảnh "cánh hồng kết những nụ cười tươi", "cây vàng rung nắng, lá xôn xao" đã vẽ nên một bức tranh xuân tươi tắn, tràn đầy sức sống. Tâm hồn của nhân vật trữ tình cũng như thiên nhiên đang tràn đầy nhựa sống, đang khát khao vươn lên.
Cuối cùng, đoạn thơ còn thể hiện một tâm hồn lãng mạn, mơ mộng. Cái tôi trữ tình không chỉ cảm nhận vẻ đẹp bên ngoài của thiên nhiên mà còn cảm nhận được những rung động tinh tế của tâm hồn. Hình ảnh "nỗi gì âu yếm qua không khí, như thoảng đưa mùi hương mến yêu" đã gợi lên một tâm trạng bâng khuâng, mơ hồ, đầy chất thơ.
Nhu vay, đoạn thơ "Thiếu nữ nhìn sương chói mặt trời" đã vẽ nên một bức tranh xuân tươi tắn, rạng rỡ với tâm hồn của một thiếu nữ đang độ xuân thì. Bằng những hình ảnh thơ mộng, giàu chất nhạc, nhà thơ đã khắc họa một vẻ đẹp tâm hồn tinh tế, nhạy cảm của cái tôi trữ tình. Đó là một tâm hồn yêu thiên nhiên, tràn đầy sức sống, lãng mạn và mơ mộng.