Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết bài văn Nghị luận so sánh, đánh giá hai đoạn trích Hai lần chết (Thạch Lam) và Dì Hảo (Nam Cao)

----- Nội dung dịch tự động từ ảnh -----
Viết bài văn Nghị luận so sánh, đánh giá hai đoạn trích Hai lần chết (Thạch Lam) và Di Hào (Nam Cao).
2 trả lời
Hỏi chi tiết
248
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
### Bài văn Nghị luận so sánh, đánh giá hai đoạn trích "Hai lần chết" (Thạch Lam) và "Dì Hảo" (Nam Cao)

#### Mở bài

Trong nền văn học Việt Nam, Thạch Lam và Nam Cao là hai ngòi bút tiêu biểu, đại diện cho cái nhìn sâu sắc về cuộc sống và con người. Hai tác phẩm "Hai lần chết" của Thạch Lam và "Dì Hảo" của Nam Cao tuy khác nhau về bối cảnh và hình thức, nhưng đều truyền tải những thông điệp nhân văn sâu sắc, phản ánh tâm tư và số phận của con người trong xã hội đương thời.

#### Thân bài

**1. Nét tương đồng:**

Cả hai tác phẩm đều khai thác tâm lý nhân vật một cách tinh tế, cho thấy những đau khổ, hạnh phúc của con người trong xã hội. Thạch Lam trong "Hai lần chết" miêu tả cái chết không chỉ là sự mất mát về thể xác mà còn mang lại nỗi đau về tinh thần, khi mà người sống phải chịu đựng nỗi cô đơn, trống vắng. Tác phẩm xoay quanh cuộc đời của một người phụ nữ nghèo khổ, luôn phấn đấu để tồn tại, nhưng cuối cùng lại không thể thoát khỏi số phận.

Tương tự, trong "Dì Hảo", Nam Cao khắc họa chân dung của nhân vật Dì Hảo – một người phụ nữ hiền hậu, nhiều tâm tư. Dì Hảo mặc dù sống trong sự nghèo khó, nhưng vẫn đầy tình thương và sự hy sinh cho người thân. Cả hai nhân vật đều mang những phận đời đau khổ, nhưng họ không chỉ là nạn nhân của hoàn cảnh, mà còn là những người đầy nghị lực sống.

**2. Nét khác biệt:**

Tuy có nhiều điểm tương đồng, nhưng cách thể hiện của hai tác giả có sự khác biệt rõ rệt. Thạch Lam thường chú trọng vào biểu hiện nội tâm của nhân vật, sử dụng ngôn ngữ nhẹ nhàng, lãng mạn nhưng lại đầy trăn trở. Ông gửi gắm những mảnh đời đời thường qua cái nhìn tinh tế về cái đẹp cuộc sống và nỗi buồn. Ngược lại, Nam Cao lại có phong cách rất thực tế, châm biếm; ông không ngần ngại phê phán xã hội qua hình ảnh Dì Hảo, vừa có sự hóm hỉnh, vừa chất chứa nỗi buồn.

**3. Đánh giá tác động:**

Hai đoạn trích không chỉ dừng lại ở việc mô tả cuộc sống mà còn khuyến khích người đọc suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống, tình người và trách nhiệm đối với nhau. "Hai lần chết" khiến người đọc phải suy tư về cái chết tâm hồn, còn "Dì Hảo" lại để lại trong lòng chúng ta nỗi vương vấn về tình thương và sự hy sinh trong xã hội thực tại.

#### Kết bài

Tóm lại, "Hai lần chết" của Thạch Lam và "Dì Hảo" của Nam Cao đều là những tác phẩm giá trị, mang đậm tính nhân văn với cách thể hiện và cảm xúc khác nhau. Sự đồng điệu trong vấn đề nhân sinh và cách khai thác sâu sắc tâm lý nhân vật đã tạo nên sức hút cho cả hai tác phẩm, góp phần làm phong phú thêm cho nền văn học Việt Nam. Việc so sánh, đánh giá hai đoạn trích không chỉ giúp người đọc hiểu sâu hơn về giá trị nghệ thuật mà còn cảm nhận được những thông điệp nhân văn bất tận từ cuộc sống.
2
0
Quỳnh Anh
29/08 15:12:02
+5đ tặng
 
Trong nền văn học hiện thực phê phán Việt Nam, Thạch Lam và Nam Cao là hai cây bút tiêu biểu với phong cách và chủ đề độc đáo. Hai tác phẩm "Hai lần chết" của Thạch Lam và "Di Hào" của Nam Cao không chỉ là những tác phẩm nổi bật trong sự nghiệp của hai tác giả mà còn là những bức tranh sinh động phản ánh hiện thực xã hội với những quan điểm sâu sắc về số phận con người và những giá trị nhân văn. Việc so sánh và đánh giá hai đoạn trích này sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn về cách thức thể hiện và chủ đề mà hai tác giả muốn truyền tải.
 
Hai lần chết" (Thạch Lam):** Đoạn trích "Hai lần chết" của Thạch Lam xoay quanh câu chuyện của một nhân vật bị xã hội áp bức và gạt bỏ. Nội dung đoạn trích thể hiện sự bất công và xót xa của số phận con người trong xã hội. Nhân vật chính trải qua hai lần cái chết: lần đầu là cái chết về mặt thể xác và lần thứ hai là cái chết về mặt tinh thần khi không còn được nhớ đến và tôn trọng. Đây là sự phản ánh sâu sắc về sự tàn nhẫn và vô tâm của xã hội đối với những con người không may mắn. "Di Hào" (Nam Cao):Đoạn trích "Di Hào" của Nam Cao tập trung vào câu chuyện về một trí thức nghèo khó, bị xã hội bỏ rơi và đối mặt với những thử thách trong cuộc sống. Chủ đề của đoạn trích liên quan đến sự xung đột giữa lý tưởng và thực tế, cùng với những cạm bẫy của xã hội đối với những người có lòng tự trọng nhưng không đủ sức mạnh để đấu tranh cho lý tưởng của mình. Nam Cao khai thác sâu sắc tâm lý nhân vật, thể hiện sự giằng co giữa lòng tự trọng và hoàn cảnh nghèo khổ.
Nhân vật trong "Hai lần chết" (Thạch Lam):** Nhân vật trong tác phẩm của Thạch Lam thường là những người bị xã hội bỏ rơi, có số phận bi đát. Họ không chỉ đối mặt với cái chết về mặt thể xác mà còn là cái chết tinh thần khi bị lãng quên và không được tôn trọng. Điều này thể hiện sự lên án đối với xã hội vô cảm và tàn nhẫn
. Nhân vật trong "Di Hào" (Nam Cao):** Nhân vật trong "Di Hào" của Nam Cao là một trí thức nghèo khó, nhưng không kém phần cao thượng và sâu sắc. Dù trong hoàn cảnh khó khăn, nhân vật vẫn giữ được lòng tự trọng và lý tưởng. Nam Cao khai thác tâm lý nhân vật một cách tinh tế, cho thấy sự đấu tranh nội tâm và xung đột giữa lý tưởng và hiện thực.
So sánh về phong cách nghệ thuật Thạch Lam sử dụng lối viết tinh tế và cảm xúc, với việc xây dựng nhân vật và bối cảnh một cách chi tiết và sâu sắc. Ông thường chọn những hình ảnh và tình tiết cụ thể để làm nổi bật sự bất công và bi kịch của số phận con người. Phong cách của Thạch Lam thường mang tính chất lãng mạn và cảm xúc, dễ làm người đọc cảm động và suy nghĩ.
 
   - **Phong cách của Nam Cao:** Nam Cao nổi bật với lối viết hiện thực và hài hước, dù bối cảnh và nhân vật của ông thường là những người nghèo khó và khốn khổ. Ông không chỉ miêu tả những khó khăn mà nhân vật phải đối mặt mà còn lồng ghép những yếu tố châm biếm và phản ánh sâu sắc tâm lý nhân vật. Phong cách của Nam Cao thường sắc bén và phê phán, giúp người đọc nhìn nhận sâu hơn về xã hội và nhân cách con người.
Cả hai đoạn trích "Hai lần chết" của Thạch Lam và "Di Hào" của Nam Cao đều mang đến những cái nhìn sâu sắc về xã hội và số phận con người qua lăng kính của từng tác giả. Thạch Lam thể hiện sự bất công xã hội và sự bi đát của những số phận bị lãng quên, trong khi Nam Cao khắc họa sự xung đột nội tâm và những cạm bẫy của xã hội đối với trí thức nghèo. Qua sự so sánh này, chúng ta không chỉ hiểu rõ hơn về đặc điểm và phong cách của hai tác giả mà còn thấy được sự phong phú trong cách thể hiện và khai thác chủ đề của văn học hiện thực phê phán.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Phuong
29/08 15:41:32
+4đ tặng
Nơi nghệ thuật ta kiếm tìm hiện thực ở những góc nhìn khác. Những góc nhìn mà ở nơi ấy hiện thực được toàn vẹn là chính nó với những góc khuất, những niềm đau và cũng là chính nó với những điều đẹp đẽ và cao cả. Để rồi giữa những hiện thực được nhìn nhận ấy, ta nuôi dưỡng nơi mình một khát vọng được sống và được yêu thương, một niềm tin vào chính mình và cuộc đời. Nếu dưới ngòi bút của Thạch Lam giữa những ngày đất nước chưa tìm lại được độc lập, hiện thực hiện lên tựa như cảnh phố huyện nghèo chỉ sáng chói lúc con tàu vụt qua thì dưới ngòi bút của Nguyễn Minh Châu giữa những ngày đất nước vẫn chìm đắm sau ánh hào quang mà cuộc chiến để lại, những điều ta ngỡ là tất cả lại đổ vỡ trước ánh nhìn cận cảnh.

Có người từng nói, nhà văn là những nhà thư ký trung thành của thời đại. Hai bức tranh về hiện thực được dựng xây bởi Thạch Lam và Nguyễn Minh Châu có lẽ cũng đem theo hiện thực lịch sử ấy.

Thạch Lam khắc họa lên khung cảnh phố huyện nghèo, nơi con người khó khăn kiếm lấy cho mình chút gì đó để sống qua ngày. Câu truyện bắt đầu với ánh chiều dần tắt, những cửa hàng nhỏ lên đèn, những ánh sáng leo lắt khiến cho con dường một bên sáng một bên tối, tất cả tựa như bị nuốt chửng trước khoảnh khắc ngày tàn. Cảm nhận về ánh sáng mong manh hơn trước sự rệu rã nơi con người. Có lẽ nỗi đói khổ, sự tuần hoàn yên ả nơi phố huyện đã lấy đi nơi họ những khát vọng về một ánh sáng. Những kiếp đời sống mòn trước ngưỡng cửa của hiện thực. Tiếng cười dài của bà cụ Thi vang vọng khắp phố huyện. Tiếng cười của những cơn say, tiếng cười của những nỗi ám ảnh về kiếp sống rệu rã mỏi mệt. Sự chán nản của chị Tý dẫu dọn hàng sớm hay muộn thì có khác gì, sự im lặng của nhà bác hát sẩm khi khác chưa bước tới, cái bóng của bác phở Siêu đổ dài trước ánh lửa. Bức tranh về hiện thực phố huyện ở những năm đất nước chưa lấy được lại độc lập hiện lên trước mắt người đọc, một bức tranh buồn, mỏi mệt, rệu rã.

Bức tranh đầu tiên Nguyễn Minh Châu đem tới trước mắt người đọc lại là một bức tranh rất đẹp. Bức tranh khiến Phùng ngỡ đó là mục đích của cả chuyến đi dài, là điều mà nghệ thuật hướng tới. Con thuyền nơi ngoài xa đẹp và yên bình trên mặt biển mờ sương. Cả gia đình ngồi im lặng trên chiếc thuyền nhỏ. Tất cả khắc tạc lên một vẻ đẹp toàn bích. Có lẽ đó cũng là bức tranh của đất nước sau những năm giành lại được độc lập. Chúng ta sống giữa những hào quang sau cuộc chiến, những hạnh phúc sau khi nhận được chiến thắng, tựa như phùng khoảnh khắc nhìn thấy con tàu giữa bóng sương mờ, anh cả thấy trái tim mình tự như bị bóp chặt.

Nhưng hiện thực không chỉ nằm nơi những bề nổi dễ thấy. Hiện thực nằm nơi chúng được đổ bóng. Nơi chúng được cho một khoảng không để trọn vẹn là chính chúng.

Phố huyện nghèo nơi những áng văn của Thạch Lam như được thắp lên một niềm hi vọng khi đoàn tàu đến. Đoàn tàu tựa như một Hà Nội đã xa trong chị em Liên, đoàn tàu tựa như thứ ánh sáng có thể xua đi bóng đêm nơi phố huyện nghèo. Cảm thức về một Hà Nội, về một cuộc sống đa sắc màu dường như nuôi dưỡng trong chị em Liên và những người đợi chờ con tàu ấy một khát vọng. Một khát vọng hướng tới ánh sáng, một khát vọng chấm dứt những rệu rã và mỏi mệt. Tiềm ẩn sau bức tranh phố huyện nghèo là một khát vọng, một khát vọng được hướng tới ánh sáng, thoát khỏi sự bao trùm của bóng đêm.

Con thuyền ngoài xa nơi áng văn của Nguyễn Minh Châu hiện lên rõ nét trước ánh nhìn cận cảnh. Phùng chứng kiến cảnh từng người trên chiếc thuyền ấy cố gắng đánh đập thậm chí lấy đi mạng sống của nhau. Người chồng đánh vợ mình và người đàn bà không làm gì ngoài chịu đựng trong khi đứa trẻ có gắng giết cha của mình. Một hiện thực trần trụi, một hiện thực không được giải quyết sau hai chữ độc lập một hiện thực không được nhìn nhận dưới hai chữ dân chủ bình đẳng. Một hiện thực trái ngược với bức ảnh anh đã định nghĩa nó là nghệ thuật. Nghệ thuật là gì nếu khi đối diện với hiện thực, chúng đổ nát và méo mó. Độc lập là gì nếu chúng chỉ là cái cớ để ta chìm đắm trong những gì đã qua.

Khắc họa hai bức tranh về hiện thực, hai tác phẩm đem đến cho người đọc những điểm nhìn mới và đem đến những thông điệp lịch sử. Có lẽ chỉ dưới cái nhìn của nghệ thuật, những ngày tháng đã qua mới có thể hiện lên toàn vẹn là chính nó với những hiện thực bề nổi và những tiềm lực.
 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 11 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo