Đọc đoạn trích sau:
(Đoạn trích Uy lít xơ trở về trích trong Ô-đi-xê kể về hành trình gian nan và khó nhọc của Uy-lít-xơ về quê hương I-tác sau khi chiến thắng tại thành Tơ-roa. Vì đói khát nên chàng và những người bạn bè của mình đã ăn mất con bò của thần Dớt, bị thần nổi trận lôi đình, gây nên một trận bão nhấn chìm những người đồng hành cùng chàng. Một mình Uy-lít-xơ trôi dạt vào xứ sở của nàng tiên Ca-líp-xô xinh đẹp. Ca-líp-xô thầm thương trộm nhớ chàng, bèn xin linh đơn dược để chàng được bất tử bên mình mãi mãi. Thế là Uy-lít-xơ phải ở lại đây cùng nàng tiên suốt bảy năm trời, trong lòng chàng luôn nhớ về người vợ Pê-nê-lốp ở quê nhà. Sau quãng thời gian rất dài bị giam giữ ở đây, Uy-lít-xơ cuối cùng cũng được thần Dớt giải thoát, chàng tiếp tục chặng đường trở về quê hương I-tác yêu dấu.
Khi về đến quê nhà, Uy-lít-xơ cải trang thành một người hành khất, tham gia vào lễ cầu hôn của người vợ Pê-nê-lốp. Vợ của chàng sau nhiều năm chờ đợi mòn mỏi cuối cùng cũng chịu mở lễ cầu hôn, nhưng điều kiện nàng đưa ra lại vô cùng khó khăn, đó là phải bắn được mũi tên xuyên qua một lúc 12 vòng rìu. Uy-lít-xơ khi được nhũ mẫu Ơ-ric-lê rửa chân theo phong tục đã nhận ra vết sẹo bị lợn lòi húc ở chân của chàng, nhưng theo lời Uy-lít-xơ nên bà vẫn giữ bí mật. Cuối cùng, Uy-lít-xơ đã chiến thắng 108 người tham gia bắn cung nhưng vợ chàng là Pê-nê-lốp vẫn không chịu nhận chàng. Chỉ đến khi Uy-lít-xơ kể về dấu hiệu một chân của chiếc giường làm bằng 1 cái gốc cây thì vợ chồng họ mới được đoàn tụ. Đoạn trích dưới đây kể về cuộc gặp gỡ của Uy-lít-xơ và vợ sau thời gian dài xa cách)
Khi Uy-lít-xơ từ phòng tắm bước ra, trông người đẹp như một vị thần. Người lại trở về chỗ cũ, ngồi đối diện với Pê-nê-lốp, trên chiếc ghế bành ban nãy, rồi nói với nàng:
– Khốn khổ! Hẳn là các thần trên núi Ô-lem-pơ đã ban cho nàng một trái tim sắt đá hơn ai hết trong đám đàn bà yếu đuối, vì một người khác chắc chắn không bao giờ có gan ngồi cách xa chồng như thế, khi chồng đi biền biệt hai mươi năm trời, trải qua bao nỗi gian truân, nay mới được trở về xứ sở. Thôi, già ơi! Già hãy kê cho tôi một chiếc giường để tôi ngủ một mình, như bấy lâu nay, vì trái tim trong ngực nàng kia là sắt.
Pê-nê-lốp thận trọng đáp:
- Khốn khổ! Tôi không coi thường, coi khinh ngài, cũng không ngạc nhiên đến rối trí đâu. Tôi biết rất rõ ngài như thế nào khi ngài từ giã I-tác ra đi trên một chiếc thuyền có mái chèo dài. Vậy thì, Ơ-ri-clê! Già hãy khiêng chiếc giường chắc chắn ra khỏi gian phòng vách tường kiên cố do chính tay Uy-lít-xơ xây nên, rồi lấy da cừu, chăn và vải đẹp trải lên giường.
Nàng nói vậy để thử chồng, nhưng Uy-lít-xơ bỗng giật mình nói với người vợ thận trọng:
- Nàng ơi, nàng vừa nói một điều làm cho tôi chột dạ. Ai đã xê dịch giường tôi đi chỗ khác vậy? Nếu không có thần linh giúp đỡ thì dù là người tài giỏi nhất cũng khó lòng làm được việc này. Nếu thần linh muốn xê dịch đi thì dễ thôi, nhưng người trần dù đang sức thanh niên cũng khó lòng lay chuyển được nó. Đây là một chiếc giường kì lạ, kiến trúc có điểm rất đặc biệt, do chính tay tôi làm lấy chứ chẳng phải ai…
(Trích Ô-đi-xê, Hô-me-rơ, theo bản dịch ra văn xuôi của Phan Thị Miến,
NXB Văn học, Hà Nội, 1983)
Viết đoạn văn phân tích nhân vật Uy-lít-xơ trong ngữ liệu trên (⅔-1 trang giấy)
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |