Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Khổ thơ cuối bài "Ngày xưa có mẹ" của Thanh Nguyên gợi lên những xúc cảm sâu sắc về tình mẫu tử và lòng biết ơn. Trong những dòng thơ ấy, hình ảnh người mẹ hiện lên với tất cả sự hy sinh và tảo tần, luôn âm thầm chăm lo, bảo vệ con qua từng ngày tháng dẫu cho thời gian có trôi đi. Câu thơ "Mẹ là ánh đuốc soi đường con đi" là một cách diễn tả đầy cảm động về vai trò của mẹ như ngọn đèn soi sáng cuộc đời con, dù con có lớn lên và trưởng thành thế nào thì mẹ vẫn luôn ở đó, chỉ dẫn con trên mọi nẻo đường. Bằng việc sử dụng hình ảnh "đuốc soi đường", tác giả đã nhấn mạnh công ơn lớn lao của mẹ, người đã dẫn dắt, yêu thương con vô điều kiện. Hơn nữa, mẹ còn là biểu tượng của sự sống, của hy vọng và niềm tin mà mỗi bước con đi đều cần đến. Ôi, biết bao giờ con mới trả hết công ơn ấy! (Cảm thán: diễn tả sự cảm động, tự vấn về công ơn mẹ) Cả bài thơ như một lời tri ân thiết tha dành cho mẹ, một lần nữa khẳng định rằng tình yêu của mẹ là vô bờ bến và mãi mãi không thể nào quên. Qua đó, khổ thơ cuối đã khép lại bài thơ với một thông điệp sâu sắc về tấm lòng biết ơn và tình yêu dành cho mẹ.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |