Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Tôi mải mê chạy theo hình những cái bóng bay trên trời cùng với những bạn chó khác. Đến khi bóng bay bị vỡ hết thì tôi giật mình khi nhìn xung quanh mọi vật đều trở nên lạ lẫm với tôi. Tôi hoảng hốt hú gọi rồi sủa ầm vang nhưng chẳng có một lời nào đạp lại. Tôi sợ hãi ánh mắt như ngây dại đi và thế là tôi đã lạc mất người chủ thương yêu của tôi rồi. đúng là chỉ tại vì quá ham chơi.
Tôi đang nằm mơ tưởng và nuối tiếc về khoảnh khắc ban nãy, trời cũng nhá nhem tối rồi, tôi vốn không sợ bóng tối nhưng sao hôm nay trong hoàn cảnh này tôi lại thấy sợ đến như thế. Tôi không sợ ma hay sợ những con vật to hơn mình mà tôi sợ tôi không thể về được nữa. Những bạn chó đi cùng tôi đã được chủ dẫn về nhà chỉ còn mình tôi cô độc. Tôi có hú gọi bao nhiêu, tiếng thảm thiết như van xin kêu cứu nhưng không ai đáp lại tôi.
Đến khi trời tối bỗng dưng những hạt mưa lạnh bắt đầu kéo đến, đây là một đêm mưa bão lớn đây, những cái sét hồng chằng chịt như làm nổ cả tai một chú chó lạc đường như tôi. Tôi nhanh chóng chạy vào một khu rừng gần đó để tránh mưa. Thế nhưng nó vẫn không tha cho tôi, hàng ngàn cây rừng kia cũng không thể nào ngăn được những giọt mưa và gió bão quất vào người rát đến khó chịu. Tôi nhắm nghiền mắt lại đau đớn mà không làm sao được. thế rồi không biết sao nữa nhưng tôi thấy hình như có cái gì rơi vào đầu mình, tôi choáng váng, kêu ăng ẳng lên nhưng tiếng kêu của tôi trong đêm tối ấy thật sự không một ai có thể nghe thấy. Hóa ra mộ cành cây bị gió quật đổ rơi trúng xuống đầu tôi. trong đêm ấy tôi ngất đi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, tâm trạng thì rối bời đến hôn mê tôi cũng không ngừng nghĩ.
Lần tỉnh thứ nhất tôi thấy chủ tôi đang âu yếm lấy tôi và dỗ dành tôi bằng những lời cưng chiều. Đó là một kỉ niệm xuất hiện trong đầu tôi thì đúng hơn. Tôi rớt nước mắt khi nghĩ về điều đó. Hình ảnh cô chủ hiền lành ôm tôi vào lòng như những lần cô đã từng ôm khiến cho tôi không thể nào ngất đi được nữa. Tôi gắng gượng nhìn mở mắt để không cho phép mình ngất nữa. Tôi không muốn cô chủ tôi phải buồn. Ngoài trời những giọt nước mưa vẫn cứ xa xả vào mặt tôi những cơn gió vẫn rú lên làm cho cả cánh rừng rung chuyển. thế nhưng giờ đây tôi chẳng còn cảm giác gì nữa, có lẽ bởi vì tôi đã quá mệt và đã quá quen cái cảm giác rát rát đó rồi. Hay chính cái lạnh đã làm cho da tôi bị ra mất cảm giác. Tôi lại ngất đi.
Lần thứ hai tỉnh lại tôi thấy ngôi nhà nhỏ xinh của tôi hiện ra với một màu hồng đẹp. Đó là cái nhà của tôi do chính tay cô chủ làm nên và sơn trang trí cho nó. Tôi giật mình khi thấy màu hồng ấy bỗng biến mất thay vào đó là màu đen của đất trời màu mịt. Không biết giờ này cô đã ngủ chưa không biết cô có lo lắng cho tôi không. Câu hỏi của tôi không ai trả lời, tôi lại lịm đi trong đêm tối.
Đến sáng dậy ánh nắng bình minh nhẹ nhàng lên, tôi tỉnh dậy vui mừng vì hết bão, tôi gồng lên toan chạy tìm đường về nhà thì than ôi cái chân tôi không thể bước cả thân hình mệt mỏi. Tôi đau cả đầu thế nhưng rồi tôi nghĩ đến cô chủ. Tôi cố gắng dạy và đi.
Lết được một đoạn dài tôi nhìn thấy một dáng hình quen thuộc quá nhưng tôi không biết đó có phải là thật không. Tôi đau đớn nghĩ mình đang mơ mà như sắp ngất đi vì kiệt sức. một bàn tay với hơi ấm quen thuộc đã đỡ tôi lại. Tôi chỉ đủ thấm thía những giọt nước mắt ấm nóng của con người và ngất lịm đi đầy hạnh phúc.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |