Bài thơ "Ra vườn nhặt nắng" của Nguyễn Thế Hoàng Linh mang đến cho người đọc những cảm xúc êm dịu và sâu lắng về tình yêu và kí ức. Hình ảnh ông già "ra vườn nhặt nắng", "tha thẩn suốt buổi chiều" gợi nên vẻ đẹp của sự bình dị, tĩnh lặng, và sự gắn bó với thiên nhiên trong những năm tháng tuổi già. Dù không còn trí nhớ, ông vẫn giữ lại được "tình yêu", một thứ tình cảm trong sáng và bền vững, thể hiện sự trường tồn của tình yêu thương trong cuộc sống. Hình ảnh bé mang chiếc lá đặt vào vệt nắng vàng khiến lòng ta liên tưởng đến sự giao thoa giữa các thế hệ, giữa quá khứ và hiện tại. Hành động "ông nhặt lên chiếc nắng" cho thấy sự trân trọng, yêu quý những điều nhỏ bé và bình dị trong cuộc sống, dù chỉ là một vệt nắng mỏng manh. Chiếc nắng được "quẫy nhẹ", đưa mùa thu về, gợi lên vẻ đẹp của tự nhiên và thời gian, như một vòng tuần hoàn nhẹ nhàng. Bài thơ đã khắc họa thành công vẻ đẹp của tình cảm gia đình, tình yêu thiên nhiên và sự trân trọng những khoảnh khắc giản dị trong cuộc sống. Nó gợi lên trong lòng người đọc cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng và sâu lắng.
Đc ko ạ? Nhớ chấm đỉm cho mik nhe=D