Câu 1. Phương thức biểu đạt chính của đoạn văn bản trên là miêu tả. Đoạn văn sử dụng nhiều hình ảnh để mô tả ngoại hình, hành động và tâm trạng của nhân vật, đặc biệt là nhân vật Huấn Cao.
Câu 2. Bối cảnh thời gian và không gian trong đoạn văn có thể là một nhà giam trong thời kỳ phong kiến, khi mà nhân vật Huấn Cao bị giam cầm. Huấn Cao là một người tài hoa, nổi bật với tài viết chữ và có cá tính mạnh mẽ. Xuất hiện trong đoạn văn này, Huấn Cao thể hiện được vẻ đẹp tâm hồn và khát vọng tự do, không chịu khuất phục.
Câu 3. Trong đoạn văn, các nhân vật hiện diện bao gồm Huấn Cao, viên quan, và có thể có các nhân vật khác là tù nhân hay người cùng cảnh ngộ trong nhà giam. Huấn Cao là nhân vật trung tâm, thể hiện phẩm chất cao đẹp và tài năng.
Câu 4. Hình ảnh đối lập trong đoạn văn có thể là sự đối lập giữa tài năng và số phận của Huấn Cao. Huấn Cao là một người có tài viết chữ đẹp nhưng lại bị giam cầm, điều này thể hiện sự bi kịch trong cuộc đời của nhân vật.
Câu 5. Những hình ảnh đối lập trong đoạn văn có thể thấy ở chỗ Huấn Cao có tài năng và tâm hồn cao đẹp nhưng lại sống trong cảnh ngục tù, thể hiện sự đối lập giữa tự do và cảnh ngộ bi đát.
Câu 6. (Câu 6 không có trong yêu cầu, có thể đây là lỗi đánh máy.)
Câu 7. Trong câu "Một người tự có đeo gọng, chân vững xiêng, dáng dọp nét chữ trên tấm lựng trắng tình càng phảng trên mành văn," biện pháp tu từ được sử dụng là so sánh và ẩn dụ. Câu văn làm nổi bật sự thanh thoát và tinh tế của nét chữ, từ đó thể hiện tài năng và tâm hồn của Huấn Cao, tạo cảm giác gần gũi và sinh động cho hình ảnh nhân vật.