Trong giai đoạn từ thế kỷ 16 đến 18, lịch sử tôn giáo trải qua nhiều biến động và phát triển quan trọng, đặc biệt ở châu Âu và một số khu vực khác. Dưới đây là những điểm nổi bật:
Cải cách Kháng Cách (Thế kỷ 16): Khởi đầu từ năm 1517, cuộc Cải cách do Martin Luther dẫn đầu đã làm rung chuyển Giáo hội Công giáo. Các nhà cải cách như Luther, John Calvin và Huldrych Zwingli chỉ trích sự thối nát của Giáo hội, dẫn đến sự hình thành các nhánh Tin Lành (Protestantism). Điều này đã gây ra sự chia rẽ lớn trong Kitô giáo châu Âu.
Phản Cải cách (Thế kỷ 16-17): Để đối phó với phong trào Kháng Cách, Giáo hội Công giáo khởi xướng phong trào Phản Cải cách (Counter-Reformation). Các biện pháp như Hội nghị Trent (1545-1563) và sự phát triển của Dòng Tên (Jesuits) được sử dụng để củng cố quyền lực của Công giáo và đẩy lùi sự lan rộng của Tin Lành.
Cuộc chiến tôn giáo (Thế kỷ 16-17): Sự xung đột tôn giáo giữa Công giáo và Tin Lành đã dẫn đến nhiều cuộc chiến tranh, nổi bật nhất là Chiến tranh Ba mươi năm (1618–1648), tàn phá phần lớn châu Âu, đặc biệt là Đức. Hiệp ước Westphalia năm 1648 đã chấm dứt cuộc chiến và định hình sự cân bằng tôn giáo ở châu Âu.
Phát triển tôn giáo ở châu Á và châu Mỹ: Trong thời kỳ này, các nhà truyền giáo châu Âu, đặc biệt là Dòng Tên, đã mở rộng hoạt động sang châu Á (Nhật Bản, Trung Quốc) và châu Mỹ, mang Kitô giáo đến các khu vực này. Tuy nhiên, sự xung đột văn hóa và những chính sách của chính quyền địa phương đã hạn chế phần nào sự lan rộng.
Thời kỳ Khai sáng (Thế kỷ 18): Ở châu Âu, phong trào Khai sáng nhấn mạnh vào lý trí, khoa học và tự do cá nhân, làm suy yếu vai trò của tôn giáo truyền thống. Nhiều nhà tư tưởng Khai sáng như Voltaire và Rousseau chỉ trích ảnh hưởng của Giáo hội trong đời sống chính trị và xã hội.
VẬy là, từ thế kỷ 16 đến 18 là giai đoạn đầy biến động và đổi mới về tôn giáo, với sự xuất hiện của các tôn giáo mới, những cuộc chiến tranh tôn giáo khốc liệt, và ảnh hưởng sâu rộng của tư tưởng Khai sáng lên đời sống tôn giáo.