Kinh đô Thăng Long (thế kỷ XI đến đầu thế kỷ XV)
Trong giai đoạn này, Thăng Long (Hà Nội ngày nay) là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa quan trọng của Đại Việt dưới các triều đại Lý, Trần và đầu Hậu Lê.
- Kinh tế nông nghiệp: Nền kinh tế chủ yếu dựa vào nông nghiệp, với sự phát triển của các vùng đồng bằng châu thổ sông Hồng, nơi cung cấp lúa gạo, thực phẩm và các sản phẩm nông sản khác cho thủ đô và các vùng lân cận.
- Thủ công nghiệp và thương mại: Thủ công nghiệp tại Thăng Long bắt đầu phát triển mạnh mẽ với các nghề truyền thống như dệt vải, gốm, đồ đồng, sắt, đặc biệt là các sản phẩm phục vụ nhu cầu trong hoàng cung và các tầng lớp quý tộc.
- Thương mại và giao thương: Thăng Long nằm ở vị trí thuận lợi để phát triển giao thương, có cảng sông thuận lợi cho việc trao đổi hàng hóa với các khu vực khác trong nước và quốc tế. Từ thế kỷ XIII, giao thương với Trung Quốc, Ấn Độ và các quốc gia khác bắt đầu phát triển, đặc biệt là qua các cửa khẩu và sông Hồng.
2. Kinh đô Đông Kinh (thế kỷ XV đến đầu thế kỷ XVI)
Vào đầu thế kỷ XV, sau khi nhà Lê lên ngôi, Đông Kinh (Hà Nội) tiếp tục phát triển và là trung tâm kinh tế của Đại Việt. Tuy nhiên, có sự khác biệt trong tình hình kinh tế so với giai đoạn trước.
- Kinh tế nông nghiệp: Nền kinh tế vẫn duy trì tính chất nông nghiệp, nhưng với sự phát triển của các công cụ lao động và phương thức canh tác, năng suất nông nghiệp được cải thiện. Từ thế kỷ XV, nhà Lê đã chú trọng đến công tác khai hoang, mở rộng diện tích đất canh tác, đặc biệt là khu vực xung quanh Hà Nội.
- Thương mại và giao thương: Thương mại trong giai đoạn này có bước phát triển mạnh mẽ hơn, đặc biệt là việc phát triển các chợ, trung tâm giao dịch. Đông Kinh trở thành một trung tâm thương mại sầm uất, thu hút các thương nhân từ Trung Quốc, Nhật Bản, và các nước phương Tây. Các sản phẩm như lúa gạo, gia vị, tơ lụa, gốm sứ được giao thương rộng rãi.
- Chế độ tiền tệ: Vào cuối thế kỷ XV, việc sử dụng tiền đồng trong giao dịch đã phát triển mạnh, tạo điều kiện thuận lợi cho nền kinh tế lưu thông và trao đổi hàng hóa. Chính sách của nhà Lê nhằm ổn định tiền tệ cũng đóng vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy thương mại nội địa.
So sánh:
- Sự phát triển kinh tế: Mặc dù cả hai giai đoạn đều chú trọng đến nền kinh tế nông nghiệp, nhưng giai đoạn Đông Kinh (thế kỷ XV đến đầu thế kỷ XVI) có sự phát triển mạnh mẽ hơn về thương mại và thủ công nghiệp. Thăng Long, trong giai đoạn trước, tập trung vào các nghề thủ công truyền thống và giao thương với các nước trong khu vực, nhưng đến thời kỳ Đông Kinh, nền kinh tế đã mở rộng hơn với sự phát triển mạnh mẽ của thương mại quốc tế.
- Chế độ tiền tệ và giao thương: Vào thế kỷ XV, việc phát triển và ổn định tiền tệ giúp nền kinh tế Đông Kinh giao lưu với các quốc gia khác thuận lợi hơn so với giai đoạn trước, khi tiền tệ chưa được ổn định và hệ thống giao thương chưa phát triển mạnh mẽ.
- Ảnh hưởng của chính quyền: Chính quyền nhà Lý và Trần chú trọng đến sự phát triển thủ công nghiệp và các sản phẩm phục vụ cho nhu cầu hoàng gia và quân đội, trong khi nhà Lê chú trọng đến việc cải cách nền nông nghiệp, ổn định xã hội và phát triển thương mại.