Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết bài văn tả về trải nghiệm mình làm 1 việc khiến thầy cô buồn

Viết bài văn tả về trải nghiệm mình làm 1 việc khiến thầy cô buồn
2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
51
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
**Trải Nghiệm Khiến Thầy Cô Buồn**

Khi nhắc đến thời học sinh, chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đều có những kỷ niệm vui buồn không thể quên. Đối với tôi, có một trải nghiệm đặc biệt mà khi nghĩ lại, lòng tôi vẫn cảm thấy nặng trĩu. Đó là lúc tôi đã làm thầy cô giáo buồn, một điều mà tôi luôn cảm thấy ân hận.

Hôm ấy, trời vẫn đang trong những ngày nắng đẹp của mùa hè. Chúng tôi - những học sinh lớp 8 - hăng hái chuẩn bị cho buổi lễ kỉ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam sắp tới. Thầy Phúc, người giáo viên dạy Văn mà tôi luôn kính trọng và yêu quý, đã dành rất nhiều tâm huyết cho chúng tôi trong suốt thời gian qua. Thầy không chỉ dạy kiến thức mà còn dạy cho chúng tôi những bài học về cuộc sống, về tình yêu thương và trách nhiệm.

Trong một buổi họp lớp, chúng tôi đã quyết định tổ chức một chương trình văn nghệ để tặng thầy cô. Tuy nhiên, vì sự cả tin và thiếu suy nghĩ, tôi đã khuyến khích các bạn trong lớp đùa giỡn, không nghiêm túc chuẩn bị cho tiết mục của lớp. Tôi nghĩ đơn giản rằng nếu không có sự căng thẳng, mọi việc sẽ nhẹ nhàng và vui vẻ hơn.

Ngày diễn ra chương trình, khi tiết mục của lớp tôi trình diễn, thật sự chúng tôi đã không chuẩn bị gì nhiều. Tiếng nhạc vang lên nhưng chúng tôi lại lúng túng, không biết phải diễn như thế nào. Những câu hát bị quên, động tác không đồng điệu, và khuôn mặt đầy bối rối của cả lớp đã khiến không chỉ tôi mà cả mọi người trong khán phòng cảm thấy khó xử. Đặc biệt thầy Phúc đã lặng lẽ đứng ở góc sân khấu, đôi mắt thầy ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm.

Khi chương trình kết thúc, tôi thấy thầy không còn nụ cười tươi như mọi khi. Thầy chỉ đứng lên vỗ tay một cách yếu ớt, không gia tăng niềm vui, không thể hiện sự phấn khích như trước. Tôi đã thấy trong ánh mắt của thầy lo lắng và thất vọng về chúng tôi - những học trò mà thầy đã đặt bao hy vọng.

Kể từ hôm đó, tôi đã nhận ra bài học quý giá: sự nỗ lực và chuẩn bị là điều cần thiết trong mọi việc. Việc tự do quá mức, đùa giỡn mà không có trách nhiệm có thể khiến người khác thất vọng. Tôi đã tìm đến thầy, xin lỗi và thầy đã nhẹ nhàng khuyên tôi rằng, trong cuộc sống, cần phải biết suy nghĩ và trân trọng những người đã dành cho mình tình yêu thương và chăm sóc.

Trải nghiệm đó đã để lại cho tôi một vết thương trong lòng và mãi mãi là một bài học không thể quên. Tôi quyết tâm sẽ không để thầy cô buồn lòng thêm lần nào nữa. Hãy trân trọng những gì mình có, đặc biệt là những người đã dạy dỗ và yêu thương mình.
0
0
Việt Anh Nông
07/11 18:58:48
+5đ tặng

Mỗi con người, chắc chắn ai cùng sẽ có những lúc lầm lỗi, không có ai là hoàn hảo dù người đó có giỏi đến đâu. Tôi cũng vậy. Tôi đã từng mắc một lỗi mà tôi không bao giờ quên được. Lúc ấy tôi còn là học sinh vừa học hết lớp ba.

Hồi đó, do ba mẹ nói tôi có năng khiếu vẽ và chính tôi cũng thích được trở thành nhà thiết kế thời trang. Ba mẹ đã đăng ký cho tôi học vẽ tại nhà của một cô giáo vừa về hưu. Cô tên Dương, dù đã ngoài cái tuổi năm mươi nhưng cô vẫn tràn đầy sức sống. Cô hiền lắm! Khuôn mặt cô điềm tĩnh, hiền hậu khiến tôi luôn có cảm giác như cô là mẹ tôi vậy. Mái tóc của cô đã ngả bạc trắng. Cô luôn tốt bụng giúp dữ mọi người nên hàng xóm xung quanh ai cũng quý cô.

Tôi quý cô lắm. Lúc nhỏ tôi thường kiêu căng, tự cao, tự đại vói mọi người vì nghĩ là mình giỏi hơn mọi người. Ngày đầu tiên đi học, tôi cứ tưởng bài vẽ cùa mình sẽ được điểm mười nhưng không ngờ cô chỉ cho tôi con sáu. Tôi tức lắm, thế là đâm ra tôi ghét cô. Cứ mỗi lần đi học thêm, tôi không chịu vẽ mà cứ quậy phá làm phiền người khác. Cô bắt tôi vào bàn ngồi vẽ thì tôi lại vẽ đối phó với cô. Không ngờ, có một lần cô cho đề là vẽ chân dung thầy cô mà em thích nhất. Mọi người ai cũng vẽ cô. Chỉ có tôi nghĩ hoài cũng không ra là mình sẽ vẽ ai cả. Cho nên tới lúc nộp bài tôi sợ lắm. Nhưng không ngờ, cô không những không la tôi mà chỉ nói: “Lần sau cố gắng hơn nha con!”.

Kể từ lúc đó tôi cảm thấy mình thật có lỗi với cô. Và tôi cũng rút ra được bài học: “'Không ai là hoàn hảo cả, mỗi người đều có một khuyết điểm”. Từ đó, tính kiêu ngạo của tôi cũng biến mất lúc nào không hay. Những bài vẽ mà tôi vẽ ra, ai cũng khen nhưng không vì vậy mà tôi lại kiêu ngạo nữa. Những lúc đó tôi vui lắm và tôi lại càng quý cô hơn nữa. Cô cũng dạy cho tôi biết thế nào là kiên trì thực hiện thì sẽ thành công.

Tuy tôi chỉ được học với cô trong một năm rưỡi nhưng cô đã truyền đạt cho tôi không chỉ những kinh nghiệm quý báu mà còn có những bài học cuộc sống để tôi thực hiện theo sau này. Từ ngày học cô, tôi đã biết suy nghĩ hơn, chín chắn hơn, có ý chí, kiên trì hơn. Tôi như đã trưởng thành hơn, bỏ đi cái vỏ bọc kiêu căng, tự đại ngày nào. Tôi rất biết ơn cô. Bây giờ, tuy không học cô nữa, những bài hục quý báu mà cô đã dạy cho tôi, tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi sẽ dùng những bài học này, chia sẻ với các bạn của mình, dùng chúng để tiếp thêm nghị lực cho tôi trên con đường đầy gian nan phía trước.

Tôi vô cùng biết ơn cô. Bây giờ, nếu có thể nói với cô, tôi sẽ nói lên một điều mà tôi rất muốn nói: “Con cảm ơn cô rất nhiều, vì cô đã dạy cho con những điều hay lẽ phải, giúp con đi đúng trên con đường ước mơ của mình. Con yêu cô nhiều lắm, cô ơi”.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Jie Wei
07/11 19:14:31
+4đ tặng
Buổi sáng hôm ấy, bầu trời như xám xịt, chẳng khác nào tâm trạng của tôi lúc này. Tôi vừa làm một việc khiến thầy giáo chủ nhiệm vô cùng thất vọng, một việc khiến tôi cảm thấy hổ thẹn đến mức không dám đối diện với ánh mắt của thầy. Đó là việc tôi quên mất bài kiểm tra mà thầy đã dặn dò từ hôm trước.

Tôi nhớ như in ánh mắt đầy thất vọng của thầy khi nhìn thấy tôi bước vào lớp với vẻ mặt tội lỗi. Thầy không trách mắng tôi, chỉ im lặng nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã. Cái nhìn ấy như muốn nói lên bao điều, như thể thầy đang rất buồn, rất thất vọng về tôi. Tôi cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, rất muốn xin lỗi thầy, muốn giải thích cho thầy hiểu rằng tôi không cố ý, nhưng lời nói như nghẹn lại trong cổ họng.Suốt buổi học, tôi ngồi im lặng, tâm trí như bị bao phủ bởi một lớp sương mù. Tôi không thể tập trung vào bài học, chỉ có hình ảnh thầy giáo với ánh mắt buồn bã cứ hiện lên trong tâm trí. Tôi cảm thấy mình thật tệ hại, thật đáng trách. Tôi đã làm thầy thất vọng, đã phụ lòng tin tưởng của thầy dành cho tôi.Tôi nhớ lại những lời thầy dặn dò, những lời động viên, những lời khích lệ mà thầy dành cho tôi trong suốt thời gian qua. Thầy luôn tin tưởng vào khả năng của tôi, luôn hy vọng tôi sẽ trở thành một học sinh giỏi, một người con ngoan ngoãn, hiếu thảo. Nhưng tôi đã làm gì? Tôi đã làm thầy thất vọng, đã làm thầy buồn lòng.

Tôi nhớ lại hôm đó, tôi đã mải chơi game, quên mất lời thầy dặn. Tôi đã nghĩ rằng, bài kiểm tra này không quá khó, tôi có thể ôn lại vào tối hôm trước. Nhưng rồi, tôi lại bị cuốn vào thế giới ảo, quên mất thời gian. Đến khi tôi nhớ ra, thì đã quá muộn. Tôi đã không còn đủ thời gian để ôn bài.Tôi biết rằng, lỗi lầm của tôi là do tôi thiếu trách nhiệm, do tôi không biết sắp xếp thời gian hợp lý. Tôi đã để những trò chơi điện tử lấn át việc học, đã để những thú vui giải trí che lấp đi nhiệm vụ học tập của mình.
 

Sau giờ học, tôi lén lút đến phòng thầy giáo, muốn xin lỗi thầy, muốn bày tỏ sự hối lỗi của mình. Nhưng khi nhìn thấy thầy đang say sưa chấm bài, tôi lại không dám bước vào. Tôi chỉ đứng nép mình ở ngoài cửa, nhìn thầy với ánh mắt đầy ân hận.
Tôi nhìn thấy những nếp nhăn trên khuôn mặt thầy, những sợi tóc bạc điểm xuyết trên mái tóc đen. Tôi chợt nhận ra, thầy đã dành bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu tình cảm cho chúng tôi, những học trò của thầy. Thầy luôn hy vọng chúng tôi sẽ thành công, sẽ trở thành những người có ích cho xã hội. Nhưng tôi, tôi đã làm gì? Tôi đã làm thầy thất vọng, đã làm thầy buồn lòng.
 

Tôi biết rằng, lỗi lầm của tôi đã khiến thầy buồn lòng. Tôi hứa với bản thân mình sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm này nữa. Tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt, để không phụ lòng thầy giáo, để thầy giáo luôn tự hào về tôi.
Trải nghiệm này là một bài học sâu sắc đối với tôi. Nó đã dạy cho tôi biết giá trị của sự trách nhiệm, của sự cố gắng, của lòng biết ơn đối với những người thầy cô đã luôn hết lòng vì chúng ta. Tôi sẽ ghi nhớ bài học này, để trở thành một học sinh ngoan ngoãn, chăm chỉ, xứng đáng với sự kỳ vọng của thầy cô.

 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×