LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết bài văn phân tích bài thơ Thu vịnh

Viết bài văn phân tích bài thơ Thu vịnh
1 trả lời
Hỏi chi tiết
37
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
**Phân Tích Bài Thơ "Thu Vịnh" của Nguyễn Khuyến**

Bài thơ "Thu Vịnh" của Nguyễn Khuyến không chỉ đơn thuần là một tác phẩm thơ ca, mà còn phản ánh sâu sắc tâm tư và tình cảm của tác giả đối với mùa thu – mùa của sự tĩnh lặng, ngẫm nghĩ và suy tư. Qua đó, bài thơ còn khắc họa nét đẹp của thiên nhiên và tâm hồn con người.

**1. Bố cục và thể thơ:**

Bài thơ được viết theo thể thơ thất ngôn bát cú, với 8 câu thơ, mỗi câu 7 chữ. Cấu trúc này thể hiện sự chặt chẽ, cân đối trong âm điệu và hình thức thể hiện cảm xúc. Mỗi câu thơ đều cô đọng nhưng lại chứa chan nhiều ý nghĩa.

**2. Nét đẹp của thiên nhiên mùa thu:**

Những hình ảnh thiên nhiên trong "Thu Vịnh" được khắc họa một cách tinh tế và giản dị. Thiên nhiên thu hiện lên qua những tác động của gió, mây, trời, mang đến một không gian trong lành, thanh tĩnh. Màu vàng óng ả của lá thu khiến người đọc cảm nhận được sự lãng đãng, nhẹ nhàng, hòa quyện giữa thiên nhiên và lòng người.

Nguyễn Khuyến không chỉ miêu tả vẻ đẹp của mùa thu mà còn gợi lên những cảm xúc sâu lắng về sự chuyển mình của thời gian. Những hình ảnh như lá rơi, gió nhẹ hay ánh trăng không chỉ mang tính hiện thực mà còn chứa đựng ý nghĩa tượng trưng cho sự trôi dạt của cuộc sống.

**3. Tâm trạng của nhà thơ:**

Trong não nề theo mùa thu, tác giả đã gửi gắm tâm tư của mình - một tâm hồn nhạy cảm, yêu cái đẹp và trăn trở về cuộc đời. Ông cảm nhận được sự cô đơn và lắng đọng khi mùa thu đến, tựa như chính tâm trạng của một nhà thơ luôn tìm kiếm yên bình trong tâm hồn. Qua những câu thơ, ta thấy rõ nỗi buồn man mác khi mùa thu về, vừa mang tính trữ tình vừa thể hiện một nỗi nhớ quê hương và con người.

**4. Nghệ thuật biểu đạt:**

Nguyễn Khuyến sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật như ẩn dụ, nhân hóa để làm nổi bật lên vẻ đẹp của thiên nhiên và chiều sâu của tâm hồn. Những hình ảnh giàu sức gợi, cùng với âm thanh của ngày thu khiến người đọc không chỉ nhìn thấy mà còn cảm nhận được vẻ đẹp của không gian và thời gian.

Bài thơ "Thu Vịnh" không chỉ là một tác phẩm thơ ca, mà còn là một bức tranh tâm hồn đầy màu sắc, phản ánh sâu sắc tâm trạng của con người. Nguyễn Khuyến đã khéo léo kết hợp giữa thiên nhiên và tâm tư cá nhân, tạo nên một dòng chảy nghệ thuật vừa êm đềm, vừa sâu lắng.

**Kết luận:**

Tổng kết lại, bài thơ "Thu Vịnh" của Nguyễn Khuyến là một tác phẩm tiêu biểu cho dòng thơ lãng mạn và triết lý của thơ ca Việt Nam. Qua bài thơ, người đọc không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của mùa thu mà còn thấu hiểu về tâm hồn nhạy cảm của tác giả, người đã biết nâng niu và trân trọng từng khoảnh khắc trong cuộc sống. Mùa thu trong thơ Nguyễn Khuyến không chỉ là mùa của lá rụng mà còn là mùa của những tâm tư, những nỗi niềm sâu lắng được chắt lọc qua từng câu chữ.
0
0
Ngọc Hân
10/11 15:17:25
+4đ tặng

Nguyễn Khuyến là nhà thơ lớn cuối thế kỉ 19, đầu thế kỉ 20 của nước ta. Các tác phẩm của ông mang đậm tính dân tộc và thấm đẫm hình ảnh làng quê Việt Nam mộc mạc. Nổi bật trong đó là chùm thơ Thu đã gợi tả lên một bức tranh phong cảnh mùa thu làng quê đồng bằng Bắc Bộ với những hình ảnh đặc trưng: trời xanh, nước trong, lá vàng. Đặc biệt với tác phẩm Thu vịnh, nhà thơ đã vẽ lên những nét đặc trưng tiêu biểu cho mùa thu nhưng bên trong lại ẩn chứa những tâm sự thầm kín về tình yêu quê hương đất nước.

Trời thu xanh ngắt mấy từng cao,

Cần trúc lơ phơ gió hắt hiu.

Ở đây, khác hẳn với những trời thu trong “Thu điếu” và “Thu ẩm”, trời thu của Thu vịnh được mở đầu là một khung cảnh cao vút và thăm thẳm của trời thu, và xen vào đó là cái se se lạnh của mùa thu. Với cái nền là bầu trời bao la “xanh ngắt”, “ mấy tầng cao” nổi bật lên hình ảnh thanh tú của cần trúc đang đong đưa khe khẽ trước gió thu. Và hình ảnh động của gió hắt hiu như chứa chất tâm trạng bên trong. Mở đầu như vậy khiến cho người đọc có thể phần nào thấy được một nỗi lòng đầy lo âu. Sự lay động rất nhẹ của cần trúc càng làm tăng thêm cái lặng thinh, sâu thẳm của bầu trời. Hai câu đề chấm phá hai nét phong cảnh đơn sợ, thanh thoát nhưng hoà điệu nhịp nhàng với tâm hồn tác giả. Nhà thơ đã vẽ lên một khung cảnh trời thu vừa có cảnh thực là vừa có hồn thu ở trong cảnh.

Nước biếc trông như tầng khói phủ

Song thưa để mặc bóng trăng vào.

Nước biếc là màu nước đặc trưng của mùa thu khi khí trời bắt đầu se lạnh. Sáng sớm và chiều tối, trên mặt ao, mặt hồ có một lớp sương mỏng trông như khói phủ làm cho người đọc có cảm giác cảnh mùa thu được chen lẫn với màu khói. Và chính cái cảnh mặt nước khói sương bình thường ấy qua con mắt và tâm hồn thi sĩ đã trở thành một dáng thu ngâm vịnh. Tầng khói phủ khác làn khói phụ vì sương đã trở nên dày hơn, nhiều lớp hơn, có chiều cao, độ sâu, như chất chứa cái gì đó ở bên trong. Chỉ bằng vài nét chấm phá nho nhỏ của mùa thu đã khiến cho mùa thu như có hồn và sự hòa quyện giữa cảnh thu và lòng người đi vào trong lòng người đọc Hình ảnh song thưa gợi ý thanh thoát, cởi mở, két hợp với hình ảnh ánh trăng- hình ảnh quên thuộc đều có ở mỗi làng quê, góp phần vừa tạo nên cảm giác gần gũi, vừa tạo cho người đọc có được có cảm giác thiên nhiên luôn luôn hài hòa và gần gũi với nhau. Nếu ở câu trên là một trạng thái có chiều cao, có độ sâu thì ở câu này lại là một trạng thái mở ra thành một bề rộng, giới hạn bởi khung cửa sổ song thưa mà vẫn cứ mênh mông ở ý nghĩa bên trong, ở tinh thần và âm điệu, nhưng trạng thái nào thì cũng đều tĩnh mịch và chất chứa suy tư.

Mấy chùm trước giậu hoa năm ngoái,

Một tiếng trên không, ngỗng nước nào?

Nếu như cảnh vật ở 4 câu thơ trên được miêu tả qua con mắt nhìn có vẻ khách quan, đầy cảm xúc của trái tim. Nghệ thuật đảo ngữ làm nổi bật hình ảnh “mấy chùm” hoa và “một tiếng” ngỗng. Hình ảnh “hoa năm ngoái” có sức gợi tả mạnh; “hoa năm ngoái” có nghĩa là hoa vẫn là hoa y như năm ngoái mà nước hôm nay thì đã trở thành “nước nào”. Và tiếng ngỗng ở đây, về nghệ thuật, là lấy cái động để diễn tả cái tĩnh. Cảm giác khi nghe tiếng ngỗng trên không văng vẳng mà giật mình băn khoăn tự hỏi: ngỗng nước nào? Mặc dù âm thanh ấy đã quá quen thuộc mỗi độ thu về. Và nếu như 4 câu thơ trên sự hòa quyện giữa thiên nhiên và con người có sự kết hợp hài hòa thì đến 2 câu thơ này, là một nỗi u uất của lòng người trước cảnh vật thiên nhiên, là nỗi niềm xót xa, nẫu ruột, chết lòng.

Và rồi đến 2 câu thơ kết của của bài thơ là cảm hứng và nỗi thẹn của nhà thơ

Nhân hứng cũng vừa toan cất bút,

Nghĩ ra lại thẹn với ông Đào.

“Nhân hứng” ở đây chính là hứng làm thơ trước cảnh mùa thu, “toan cất bút” định không viết nhưng trước cảnh đẹp thì lại tạo được hứng khởi để viết. “Nghĩ ra” tức là ý thức, là lý trí, là tỉnh. Nguyễn Khuyến rất say mà rất tỉnh. Ông say trước cảnh đẹp của mùa thu, nhưng ông vẫn tỉnh trước lương tâm của mình. Cho nên, ông nói được là thẹn. Nhưng thẹn với ai? Có lẽ thẹn vì tài thơ thua kém hay thẹn vì mình chưa có được nhân cách trong sáng và khí phách cứng cỏi như Đào Tiềm? Với hướng văn đi từ cảnh đến tình, từ tình đến người và rồi là cái kết có chút lẳng lơ nhưng mà lại vô cùng kín đáo ẩn chứa rất nhiều suy tư của người đọc

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư