Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Ngày cuối cùng của năm học lớp 5, khi biết rằng mình sẽ phải chia tay ngôi trường Tiểu học thân yêu, một nỗi buồn dâng lên trong lòng tôi mà tôi không thể nào kìm nén. Trường tiểu học là nơi tôi đã gắn bó suốt những năm tháng thơ ấu, là nơi tôi học được những bài học đầu tiên về cuộc sống, nơi tôi kết bạn và lưu giữ biết bao kỷ niệm.
Sáng hôm ấy, trời không mưa, nhưng không hiểu sao, lòng tôi lại cảm thấy ảm đạm. Mỗi bước đi trên sân trường, tôi đều cảm nhận được sự thay đổi. Những tiếng cười đùa của bạn bè, tiếng gọi nhau trong giờ ra chơi, tất cả như muốn níu kéo tôi lại. Nhưng rồi, tất cả đều phải kết thúc. Tôi và các bạn sẽ không còn cùng nhau chơi đùa, học tập dưới mái trường này nữa.
Khi tôi bước vào lớp, nhìn thấy những chiếc bàn học được kê gọn gàng, những chiếc ghế xếp ngay ngắn, tôi cảm thấy lòng mình như bị thắt lại. Thầy giáo và các bạn đang chuẩn bị cho buổi lễ chia tay. Mọi người đều có những khuôn mặt rạng ngời, nhưng sâu trong ánh mắt của từng người, tôi nhìn thấy sự lặng lẽ, một chút buồn và một chút tiếc nuối.
Tôi bước lại gần bạn Lan – người bạn thân thiết nhất của tôi suốt những năm học vừa qua.
Đôi mắt tôi đã bắt đầu ngấn lệ. Tôi không thể nói hết những cảm xúc của mình lúc đó. Cái cảm giác như một phần ký ức đẹp đẽ của tuổi thơ đang dần dần khép lại, khiến tôi không thể ngừng xót xa.
Thầy giáo chủ nhiệm bước vào lớp, giọng thầy ấm áp và trầm lắng:
Thầy nói tiếp nhưng tôi không nghe rõ nữa. Cảm xúc bỗng dưng vỡ òa. Những hình ảnh về những ngày tháng học trò, những lần cùng nhau chạy nhảy, chơi đùa dưới sân trường, cùng nhau làm bài tập, những buổi học nhóm... tất cả như sống lại trong tôi.
Lan khẽ nắm tay tôi:
Khi lễ chia tay kết thúc, tất cả chúng tôi đứng lên, cùng hát bài hát "Ngày mai". Tiếng hát vang lên, nhưng trong lòng mỗi đứa đều có một chút gì đó lặng thầm, buồn bã. Bởi lẽ, đó là lần cuối cùng chúng tôi được hát cùng nhau dưới mái trường này.
Ngày chia tay ấy, tôi cảm thấy như thời gian dừng lại. Từ nay, chúng tôi sẽ không còn những buổi học chung, những giờ chơi đùa trên sân trường, nhưng tất cả những kỷ niệm ngọt ngào sẽ mãi theo tôi suốt quãng đời còn lại.
Chia tay là một điều không dễ dàng, nhưng tôi hiểu rằng, chia tay để trưởng thành, để tiếp tục hành trình mới, nhưng chắc chắn rằng những gì tôi học được từ ngôi trường này, những tình bạn và bài học quý giá sẽ luôn là hành trang theo tôi suốt cuộc đời.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |