Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết bài văn trình bày cảm xúc đối với một sự việc để lại cho em ấn tượng sâu sắc

viết bài văn trình bày cảm xúc đối với một sự việc để lại cho em ấn tượng sâu sắc.
2 trả lời
Hỏi chi tiết
19
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
**Bài văn: Ấn tượng sâu sắc từ buổi tiệc tri ân thầy cô**

Trong quãng đời học sinh, có lẽ không có sự kiện nào để lại cho em những ấn tượng sâu sắc hơn buổi tiệc tri ân thầy cô vào cuối năm học vừa qua. Đây không chỉ là một dịp để chúng em bày tỏ lòng biết ơn đối với những người đã dìu dắt, chỉ bảo trong suốt thời gian học tập, mà còn là khoảnh khắc để nhìn lại chặng đường đã qua, nơi mà bao kỷ niệm đẹp đẽ được khắc ghi.

Khi nghe tin về buổi tiệc tri ân, một cảm giác hồi hộp xôn xao đã tràn ngập trong lòng em. Em cùng các bạn đã chuẩn bị rất nhiều điều: từ những món quà nhỏ xinh cho thầy cô, cho đến những tiết mục văn nghệ mà chúng em đã tập luyện không ngừng nghỉ. Mỗi khoảnh khắc chuẩn bị đều mang trong mình một ý nghĩa đặc biệt, như là cách để chúng em thể hiện tình cảm và lòng biết ơn sâu sắc của mình.

Ngày diễn ra buổi tiệc, em đến trường với bầu không khí vui tươi, rộn ràng. Những chiếc bàn được bày biện đẹp mắt, những ánh đèn lung linh cùng tiếng cười nói râm ran của bạn bè khiến em cảm thấy hào hứng hơn bao giờ hết. Khi thầy cô bước vào, em nhìn thấy sự bất ngờ và hạnh phúc lấp lánh trong ánh mắt của họ. Đó là khoảnh khắc mà em cảm nhận được sự gần gũi, thân thuộc giữa thầy cô và học trò hơn bao giờ hết.

Trong buổi tiệc, từng tiết mục văn nghệ của chúng em được dàn dựng công phu, với những bài hát ý nghĩa, những điệu múa đầy cảm xúc. Khi đứng trên sân khấu, em thấy mình không chỉ đại diện cho lớp mình mà còn cả những kỷ niệm, những tình cảm mà tất cả các bạn dành cho thầy cô. Những tràng pháo tay vang dội của thầy cô, những nụ cười hạnh phúc của các bạn đã khiến mọi căng thẳng, lo lắng của em tan biến, chỉ còn lại niềm vui và sự tự hào.

Đến phần phát biểu, em không thể kìm nén được cảm xúc khi nói lên lòng biết ơn của mình đối với thầy cô. Những lời chúc tốt đẹp, những kỷ niệm đẹp trong suốt thời gian học tập đã khiến em cảm thấy nghẹn ngào. Thầy cô đã không chỉ dạy chúng em kiến thức, mà còn là những bài học về tình yêu thương, về nhân cách và lòng kiên trì trong cuộc sống.

Khi buổi tiệc kết thúc, em cảm thấy một nỗi buồn nhẹ. Mặc dù chúng em vẫn sẽ gặp nhau trong những năm tới, nhưng cái cảm giác được cùng nhau ngồi lại, cùng nhau chia sẻ và tri ân những người đã góp phần vào sự trưởng thành của mình thì không còn nữa. Đó sẽ là một khoảnh khắc đẹp mà em sẽ luôn trân trọng.

Buổi tiệc tri ân không chỉ đơn thuần là một sự kiện, mà là một phần trong hành trình trưởng thành của mỗi học sinh. Nó góp phần nuôi dưỡng tình cảm thầy trò, kết nối những trái tim, và giúp chúng em ghi nhớ rằng, dù có đi đâu, về đâu, những kỷ niệm và tình cảm ấy sẽ mãi là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người.
2
0
+5đ tặng

Trong cuộc sống, đôi khi chỉ một sự việc đơn giản cũng có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mỗi người. Đối với tôi, một trong những sự việc khiến tôi nhớ mãi là lần đầu tiên tôi tham gia vào hoạt động tình nguyện của trường. Đó là một ngày mà tôi đã không chỉ học được những bài học quý giá mà còn cảm nhận sâu sắc về ý nghĩa của việc sống có trách nhiệm với cộng đồng.

Mọi chuyện bắt đầu khi trường tôi phát động một chiến dịch tình nguyện “Chung tay vì cộng đồng”, nhằm giúp đỡ những gia đình có hoàn cảnh khó khăn trong khu vực. Là một học sinh lớp 9, tôi vốn vẫn chỉ chú tâm vào việc học hành, thi cử, ít khi tham gia vào các hoạt động xã hội. Nhưng khi nghe thông báo từ trường, tôi không hiểu sao lại có một cảm giác thôi thúc trong lòng mình, muốn thử tham gia và xem cảm giác đó như thế nào.

Ngày hôm đó, trời nắng gắt, chúng tôi chia làm nhiều nhóm nhỏ để đi phát quà và giúp đỡ các gia đình nghèo. Nhóm của tôi được phân công đến một ngôi làng cách xa thành phố, nơi những ngôi nhà còn đơn sơ, cũ kỹ. Mới bước chân vào ngôi làng, tôi đã cảm nhận được sự nghèo khó hiện hữu rõ rệt. Những mái nhà lợp tôn ọp ẹp, đường làng gập ghềnh, các em nhỏ chạy chơi với đôi chân trần, mắt trong veo nhưng có phần thiếu thốn. Cảm giác của tôi lúc đó là sự bối rối, không biết phải làm gì, và có chút hụt hẫng khi nhìn thấy sự khó khăn của người dân nơi đây.

Dù vậy, tôi và các bạn trong nhóm vẫn cố gắng hoàn thành công việc được giao. Chúng tôi giúp các bà mẹ dọn dẹp nhà cửa, chia quà cho trẻ em, và đặc biệt là cùng các thầy cô giáo đến thăm những gia đình khó khăn. Đặc biệt, có một cụ bà đã 80 tuổi, sống một mình trong căn nhà nhỏ. Mái tóc bạc phơ, đôi tay gầy guộc của bà làm tôi cảm thấy đau lòng. Cụ cười hiền hậu, ánh mắt sáng lên khi thấy chúng tôi mang quà đến. Bà nói, giọng khẽ: “Cảm ơn các cháu, mấy năm rồi bà không nhận được sự giúp đỡ nào.” Tôi lặng người, cảm thấy một nỗi xót xa dâng lên trong lòng.

Cảm xúc của tôi lúc đó không chỉ là sự thương cảm mà còn là sự nhận thức về những gì mình đang có. Tôi nhận ra rằng mình may mắn hơn rất nhiều người, và những gì mình có, đôi khi chỉ là những thứ rất nhỏ bé trong mắt người khác. Cảm giác làm việc thiện, giúp đỡ người khác mà không mong cầu được đền đáp mang đến cho tôi một niềm vui, sự bình yên trong tâm hồn mà tôi chưa bao giờ trải qua.

Ngày hôm đó, sau khi hoàn thành công việc, chúng tôi ngồi lại với nhau dưới bóng cây mát rượi. Mọi người đều im lặng, nhưng ánh mắt của mỗi người đều sáng lên một cách lạ kỳ. Chúng tôi không nói với nhau nhiều lời, nhưng mỗi người đều cảm nhận được sự ấm áp trong lòng. Đó là sự ấm áp không phải do vật chất mang lại, mà là do tình người, do việc làm thiện nguyện, do sự quan tâm, sẻ chia với những người đang gặp khó khăn.

Nhìn lại, tôi nhận ra rằng chính sự kiện này đã thay đổi rất nhiều trong suy nghĩ của tôi. Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng những điều quan trọng trong cuộc sống là những gì ta đạt được, những thành công trong học tập, sự nghiệp và danh vọng. Nhưng qua chuyến đi này, tôi hiểu rằng giá trị đích thực của con người không phải là những gì mình sở hữu, mà là những gì mình có thể làm cho người khác, cho cộng đồng. Những hành động nhỏ bé của chúng ta, dù chỉ là một túi quà hay một lời động viên, đôi khi lại có ý nghĩa to lớn đối với những người đang gặp khó khăn.

Chuyến đi tình nguyện không chỉ là một hoạt động ngoại khóa đơn giản, mà là một bài học quý giá về lòng nhân ái, về tình người và sự sẻ chia. Đó là một sự kiện mà tôi sẽ mãi nhớ trong lòng, vì nó đã giúp tôi trưởng thành hơn, và hiểu rõ hơn về giá trị của cuộc sống. Sự việc này đã để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc, không chỉ vì những gì tôi đã làm mà còn vì những gì tôi đã học được từ người dân nơi đó – những người dù nghèo khổ nhưng luôn lạc quan, luôn biết yêu thương và trân trọng những điều giản dị trong cuộc sống.

Cảm giác ấy vẫn còn đọng lại trong tôi cho đến tận bây giờ, mỗi khi tôi gặp khó khăn trong cuộc sống, tôi lại nhớ về những nụ cười của bà cụ, của các em nhỏ trong làng và tự nhủ với bản thân rằng, cuộc sống này không chỉ là chạy theo thành công cá nhân, mà còn là biết yêu thương và sẻ chia với những người xung quanh.


 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
+4đ tặng

Trong cuộc đời mỗi con người, có những sự việc dù chỉ diễn ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng lại để lại dấu ấn khó phai mờ trong tâm trí. Với tôi, một trong những sự việc để lại ấn tượng sâu sắc nhất chính là lần đầu tiên tôi tham gia vào một buổi lễ khai giảng tại trường mới. Ngày hôm đó, không chỉ là ngày đầu tiên tôi bước chân vào một môi trường học tập mới mà còn là ngày tôi cảm nhận được sự thay đổi trong bản thân.

Sáng hôm đó, tôi đến trường trong tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Trường mới với những khuôn viên rộng lớn, những dãy lớp học khang trang, nhưng cũng lạ lẫm và xa lạ khiến tôi không khỏi bồn chồn. Buổi lễ khai giảng được tổ chức long trọng ngay tại sân trường. Không gian ấy ngập tràn không khí tưng bừng, náo nhiệt. Những lá cờ đỏ tươi tung bay phấp phới, những băng rôn chúc mừng năm học mới được treo khắp nơi, làm cho không gian trường học thêm phần rực rỡ. Những tiếng cười nói của bạn bè, thầy cô hòa quyện cùng tiếng trống trường vang lên, khiến tôi cảm thấy bồi hồi, xúc động.

Nhìn những ánh mắt đầy niềm tin và hy vọng của thầy cô, tôi cảm nhận được sự chăm sóc, lo lắng mà họ dành cho chúng tôi – những học sinh bước vào ngưỡng cửa của sự nghiệp học hành. Các thầy cô không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là người dẫn dắt chúng tôi vào một hành trình mới, với những thử thách và cơ hội phía trước. Tiếng nói của thầy hiệu trưởng trong bài phát biểu về sự nghiệp học tập, sự quan trọng của kiến thức và tinh thần cố gắng khiến tôi như muốn nắm bắt ngay lập tức tất cả những cơ hội học hỏi xung quanh mình.

Những cảm xúc trong tôi càng dâng trào khi nhìn thấy những bạn bè mới, những người bạn mà tôi chưa từng gặp nhưng lại cảm thấy rất thân quen. Cùng với bạn bè, chúng tôi tham gia vào các hoạt động như chào cờ, hát những bài ca về quê hương, đất nước, làm cho không khí thêm phần trang trọng và ấm áp. Tôi cảm thấy mình không còn là một học sinh nhỏ bé, nhút nhát như trước, mà đang hòa nhập vào một tập thể lớn hơn, nơi mà sự cố gắng, nỗ lực của mỗi cá nhân đều góp phần tạo nên thành công chung.

Ngày khai giảng ấy không chỉ là dịp để tôi gặp gỡ những người bạn mới, mà còn là khoảnh khắc tôi nhìn lại chính mình. Tôi nhận ra rằng, từ hôm nay, tôi không còn là một học sinh tiểu học nữa mà đã chính thức trở thành học sinh lớp 6, bước vào hành trình học tập mới với biết bao thử thách và cơ hội. Dù có lo lắng, dù có sợ hãi, tôi biết rằng mình phải mạnh mẽ đối mặt với mọi khó khăn để trưởng thành.

Cảm giác hồi hộp, lo lắng, rồi vui mừng khi bắt đầu năm học mới đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Buổi lễ khai giảng ấy không chỉ là sự khởi đầu của một năm học, mà còn là dấu mốc quan trọng trong hành trình trưởng thành của mỗi học sinh. Nó nhắc nhở tôi về những mục tiêu, ước mơ mà mình muốn đạt được trong tương lai, về trách nhiệm và nghĩa vụ của bản thân đối với gia đình, thầy cô và xã hội.

Ngày khai giảng ấy, dù đã qua đi từ lâu, nhưng đối với tôi, nó vẫn là một kỷ niệm đẹp đẽ, là động lực để tôi phấn đấu học tập và rèn luyện bản thân mỗi ngày.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 7 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k