Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Trong cuộc sống, đôi khi chỉ một sự việc đơn giản cũng có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mỗi người. Đối với tôi, một trong những sự việc khiến tôi nhớ mãi là lần đầu tiên tôi tham gia vào hoạt động tình nguyện của trường. Đó là một ngày mà tôi đã không chỉ học được những bài học quý giá mà còn cảm nhận sâu sắc về ý nghĩa của việc sống có trách nhiệm với cộng đồng.
Mọi chuyện bắt đầu khi trường tôi phát động một chiến dịch tình nguyện “Chung tay vì cộng đồng”, nhằm giúp đỡ những gia đình có hoàn cảnh khó khăn trong khu vực. Là một học sinh lớp 9, tôi vốn vẫn chỉ chú tâm vào việc học hành, thi cử, ít khi tham gia vào các hoạt động xã hội. Nhưng khi nghe thông báo từ trường, tôi không hiểu sao lại có một cảm giác thôi thúc trong lòng mình, muốn thử tham gia và xem cảm giác đó như thế nào.
Ngày hôm đó, trời nắng gắt, chúng tôi chia làm nhiều nhóm nhỏ để đi phát quà và giúp đỡ các gia đình nghèo. Nhóm của tôi được phân công đến một ngôi làng cách xa thành phố, nơi những ngôi nhà còn đơn sơ, cũ kỹ. Mới bước chân vào ngôi làng, tôi đã cảm nhận được sự nghèo khó hiện hữu rõ rệt. Những mái nhà lợp tôn ọp ẹp, đường làng gập ghềnh, các em nhỏ chạy chơi với đôi chân trần, mắt trong veo nhưng có phần thiếu thốn. Cảm giác của tôi lúc đó là sự bối rối, không biết phải làm gì, và có chút hụt hẫng khi nhìn thấy sự khó khăn của người dân nơi đây.
Dù vậy, tôi và các bạn trong nhóm vẫn cố gắng hoàn thành công việc được giao. Chúng tôi giúp các bà mẹ dọn dẹp nhà cửa, chia quà cho trẻ em, và đặc biệt là cùng các thầy cô giáo đến thăm những gia đình khó khăn. Đặc biệt, có một cụ bà đã 80 tuổi, sống một mình trong căn nhà nhỏ. Mái tóc bạc phơ, đôi tay gầy guộc của bà làm tôi cảm thấy đau lòng. Cụ cười hiền hậu, ánh mắt sáng lên khi thấy chúng tôi mang quà đến. Bà nói, giọng khẽ: “Cảm ơn các cháu, mấy năm rồi bà không nhận được sự giúp đỡ nào.” Tôi lặng người, cảm thấy một nỗi xót xa dâng lên trong lòng.
Cảm xúc của tôi lúc đó không chỉ là sự thương cảm mà còn là sự nhận thức về những gì mình đang có. Tôi nhận ra rằng mình may mắn hơn rất nhiều người, và những gì mình có, đôi khi chỉ là những thứ rất nhỏ bé trong mắt người khác. Cảm giác làm việc thiện, giúp đỡ người khác mà không mong cầu được đền đáp mang đến cho tôi một niềm vui, sự bình yên trong tâm hồn mà tôi chưa bao giờ trải qua.
Ngày hôm đó, sau khi hoàn thành công việc, chúng tôi ngồi lại với nhau dưới bóng cây mát rượi. Mọi người đều im lặng, nhưng ánh mắt của mỗi người đều sáng lên một cách lạ kỳ. Chúng tôi không nói với nhau nhiều lời, nhưng mỗi người đều cảm nhận được sự ấm áp trong lòng. Đó là sự ấm áp không phải do vật chất mang lại, mà là do tình người, do việc làm thiện nguyện, do sự quan tâm, sẻ chia với những người đang gặp khó khăn.
Nhìn lại, tôi nhận ra rằng chính sự kiện này đã thay đổi rất nhiều trong suy nghĩ của tôi. Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng những điều quan trọng trong cuộc sống là những gì ta đạt được, những thành công trong học tập, sự nghiệp và danh vọng. Nhưng qua chuyến đi này, tôi hiểu rằng giá trị đích thực của con người không phải là những gì mình sở hữu, mà là những gì mình có thể làm cho người khác, cho cộng đồng. Những hành động nhỏ bé của chúng ta, dù chỉ là một túi quà hay một lời động viên, đôi khi lại có ý nghĩa to lớn đối với những người đang gặp khó khăn.
Chuyến đi tình nguyện không chỉ là một hoạt động ngoại khóa đơn giản, mà là một bài học quý giá về lòng nhân ái, về tình người và sự sẻ chia. Đó là một sự kiện mà tôi sẽ mãi nhớ trong lòng, vì nó đã giúp tôi trưởng thành hơn, và hiểu rõ hơn về giá trị của cuộc sống. Sự việc này đã để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc, không chỉ vì những gì tôi đã làm mà còn vì những gì tôi đã học được từ người dân nơi đó – những người dù nghèo khổ nhưng luôn lạc quan, luôn biết yêu thương và trân trọng những điều giản dị trong cuộc sống.
Cảm giác ấy vẫn còn đọng lại trong tôi cho đến tận bây giờ, mỗi khi tôi gặp khó khăn trong cuộc sống, tôi lại nhớ về những nụ cười của bà cụ, của các em nhỏ trong làng và tự nhủ với bản thân rằng, cuộc sống này không chỉ là chạy theo thành công cá nhân, mà còn là biết yêu thương và sẻ chia với những người xung quanh.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |