Bài thơ "Mẹ" của Đỗ Trung Quân đã để lại trong tôi những cảm xúc sâu lắng và tràn đầy yêu thương. Mỗi câu, mỗi chữ như là một lời nhắc nhở về tình cảm thiêng liêng mà mẹ dành cho con. Đọc bài thơ, tôi cảm nhận được sự vĩ đại và giản dị của tình mẹ. Những hình ảnh mà tác giả khắc họa về mẹ thật gần gũi và quen thuộc, như hình ảnh người mẹ tần tảo, chăm sóc con từng miếng ăn giấc ngủ, lo lắng cho con từ những điều nhỏ nhất.
Bài thơ mở đầu bằng câu "Mẹ là dòng sông nuôi con khôn lớn," đã gợi cho tôi hình ảnh mẹ là nguồn sống vô tận, luôn che chở và dìu dắt. Dòng sông ấy luôn chảy, dẫu bao nhiêu năm tháng trôi qua, vẫn không ngừng đổ về biển lớn. Tình yêu của mẹ cũng vậy, mãi mãi không bao giờ vơi cạn, dù con có lớn khôn đến đâu. Những vất vả, hy sinh của mẹ được tác giả khắc họa rất chân thật, từ những cánh tay gầy gò đến khuôn mặt nếp nhăn đầy nỗi lo toan.
Bài thơ còn khiến tôi nhớ lại những lúc mẹ dạy dỗ tôi, những lời căn dặn ân cần và đôi khi là sự nghiêm khắc. Mẹ là người đầu tiên dạy tôi biết yêu thương và quan tâm đến những người xung quanh. Những lời thơ của Đỗ Trung Quân không chỉ nói về mẹ mà còn nói về tình yêu thương vô bờ bến của con đối với mẹ. Đọc bài thơ, tôi càng thêm trân trọng và yêu quý mẹ, hiểu rằng mẹ chính là người mang lại sự sống, là chỗ dựa vững chắc trong suốt cuộc đời tôi.