Câu 1: Câu chuyện được kể theo ngôi thứ ba. Trong truyện có bốn nhân vật: người cha và ba người con (hai anh em và vợ chồng của họ).
Câu 2: Tình huống xảy ra trong câu chuyện là người cha thử lòng các con bằng cách cho họ bẻ gãy một bó đũa, và họ không thể làm được. Sau đó, ông giải thích về sức mạnh của đoàn kết.
Câu 3: Phó từ trong câu "Khi lớn lên, anh có vợ, em có chồng, tuy mỗi người một nhà nhưng vẫn hay gặp nhau" là từ "vẫn". Tác dụng của phó từ "vẫn" là nhấn mạnh rằng mặc dù anh em đã có gia đình riêng nhưng vẫn giữ mối quan hệ thân thiết.
Câu 4: Bốn người con không ai bẻ gãy được bó đũa vì mỗi chiếc đũa riêng lẻ rất yếu, nhưng khi hợp lại thành bó thì rất chắc chắn, không thể bẻ gãy.
Câu 5: Một chiếc đũa và một bó đũa trong câu chuyện ngầm so sánh với sự đoàn kết và sự yếu đuối khi tách rời. Một chiếc đũa tượng trưng cho sự yếu đuối, còn bó đũa tượng trưng cho sức mạnh khi đoàn kết.
Câu 6: Người cha muốn khuyên các con rằng: trong cuộc sống, nếu không có sự đoàn kết, mỗi người sẽ yếu đuối và dễ bị tổn thương. Chỉ khi biết yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, họ mới có sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn.
Câu 7: "Câu chuyện bỏ đĩa" khuyên nhủ chúng ta bài học về sức mạnh của sự đoàn kết. Đoàn kết sẽ giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống.
Câu 8: Suy nghĩ của em về sức mạnh của tinh thần đoàn kết: Sức mạnh của tinh thần đoàn kết rất quan trọng trong cuộc sống. Khi mọi người biết đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau, họ có thể vượt qua mọi khó khăn, thử thách. Đoàn kết giúp xây dựng một cộng đồng mạnh mẽ, giúp đỡ nhau phát triển và xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Trong gia đình, đoàn kết sẽ tạo nên sự ấm áp, hòa thuận. Còn trong xã hội, tinh thần đoàn kết sẽ thúc đẩy sự phát triển và tạo nên sức mạnh vô hình để vượt qua những trở ngại lớn.
II. Viết bài văn biểu cảm về một người thân mà em yêu quý nhất:
Bài văn:
Trong cuộc sống của mỗi người, có những người thân yêu luôn ở bên, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, và là chỗ dựa vững chắc trong những lúc khó khăn. Với tôi, người thân mà tôi yêu quý nhất chính là bà ngoại.
Bà ngoại của tôi là một người phụ nữ hiền hậu, thương yêu và chăm sóc gia đình. Bà năm nay đã ngoài 80 tuổi, nhưng đôi mắt vẫn sáng long lanh và nụ cười luôn nở trên môi. Bà có một mái tóc bạc trắng, tuy đã yếu đi nhiều, nhưng bà vẫn luôn cố gắng làm những công việc trong nhà để giúp đỡ mọi người. Mỗi buổi sáng, bà thức dậy rất sớm, chuẩn bị bữa sáng cho gia đình. Mỗi khi tôi gặp khó khăn trong học tập hay cuộc sống, bà luôn là người lắng nghe tôi, an ủi và đưa ra những lời khuyên chân thành.
Bà luôn dạy tôi rằng, trong cuộc sống, điều quan trọng nhất là biết yêu thương và quan tâm đến mọi người. Bà luôn nhắc tôi rằng, chỉ khi có lòng nhân ái và sự kiên trì, chúng ta mới có thể vượt qua mọi thử thách. Tôi cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến mà bà dành cho tôi và cả gia đình.
Những lúc ở bên bà, tôi cảm thấy bình yên và an toàn. Bà là hình mẫu lý tưởng về lòng hiếu thảo, sự kiên cường và tình yêu thương vô điều kiện. Tôi rất tự hào về bà và sẽ luôn cố gắng sống thật tốt, làm những điều mà bà mong đợi.
Bà ngoại là người thân yêu nhất của tôi, và tôi sẽ mãi trân trọng những khoảnh khắc bên bà.