Điểm chung: Cả Ngô Quyền và Lê Hoàn đều có những điểm chung trong nghệ thuật quân sự, đặc biệt là trong việc tận dụng địa hình sông Bạch Đằng để chống giặc ngoại xâm:
Tận dụng địa hình tự nhiên: Cả hai đều nhận thấy tầm quan trọng của sông Bạch Đằng với địa thế hiểm trở, lòng sông rộng, có nhiều cửa sông và chịu ảnh hưởng của thủy triều. Họ đã biến nơi đây thành trận địa lý tưởng để đánh giặc.
Sử dụng cọc ngầm: Đây là một sáng tạo độc đáo của Ngô Quyền và được Lê Hoàn kế thừa và phát triển. Việc đóng cọc nhọn dưới lòng sông, lợi dụng thủy triều lên xuống để đánh bất ngờ vào thuyền địch đã gây ra tổn thất nặng nề cho quân xâm lược.
Kết hợp thủy binh và bộ binh: Cả hai đều phối hợp nhịp nhàng giữa lực lượng thủy binh và bộ binh. Thủy binh dùng thuyền nhỏ, nhẹ để dụ địch vào trận địa cọc ngầm, khi thủy triều rút, bộ binh từ hai bên bờ sông sẽ tấn công, tiêu diệt địch.
Điểm riêng: Bên cạnh những điểm chung, mỗi vị anh hùng cũng có những nét riêng trong nghệ thuật quân sự:
Ngô Quyền (năm 938):
Tính chủ động: Ngô Quyền chủ động đón đánh quân Nam Hán ngay trên sông Bạch Đằng, khi chúng còn chưa kịp vào sâu trong nội địa.
Sáng tạo trận địa cọc ngầm: Đây là một sáng tạo độc đáo, thể hiện sự thông minh và hiểu biết về địa hình, thủy triều của Ngô Quyền. Trận địa cọc ngầm đã trở thành một biểu tượng của chiến thắng Bạch Đằng.
Sử dụng thuyền nhỏ, nhẹ: Việc sử dụng thuyền nhỏ, nhẹ giúp quân ta dễ dàng di chuyển và luồn lách trong trận địa cọc ngầm, đồng thời tránh được hỏa lực của địch.
Lê Hoàn (năm 981):
Kế thừa và phát triển: Lê Hoàn đã kế thừa kinh nghiệm của Ngô Quyền, tiếp tục sử dụng trận địa cọc ngầm trên sông Bạch Đằng để chống quân Tống.
Bố trí nhiều tuyến phòng thủ: Ngoài trận địa cọc ngầm, Lê Hoàn còn bố trí nhiều tuyến phòng thủ khác trên sông Bạch Đằng và các vùng lân cận để ngăn chặn quân Tống từ nhiều hướng.
Đánh giá đúng thực lực địch: Lê Hoàn đã đánh giá đúng thực lực của quân Tống, một đội quân mạnh và có kinh nghiệm chiến đấu. Ông đã chủ động phòng thủ và chờ thời cơ phản công.