Ôm lòng đòi đoạn xa gần,
Chẳng vò mà rối, chẳng dần mà đau:
"Nhớ ơn chín chữ cao sâu,
Một ngày một ngả bóng dâu tà tà.
Dặm ngàn, nước thẳm, non xa,
Nghĩ đâu thân phận con ra thế này!
Sân hòe đôi chút thơ ngây
Trân cam, ai kẻ đỡ thay việc mình?
Nhớ lời nguyện ước ba sinh,
Xa xôi ai có thấu tình chăng ai?
Khi về hỏi liễu Chương đài,
Cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay.
Tình sâu mong trả nghĩa dày,
Hoa kia đã chắp cành này cho chưa? "
Mối tình đòi đoạn vò tơ,
Giấc hương quan luống lần mơ canh dài.
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Sự dằn vặt, đau đớn vì tình yêu và nỗi nhớ:
Mở đầu đoạn trích, Thúy Kiều "ôm lòng đòi đoạn xa gần", điều này thể hiện tâm trạng bối rối, mâu thuẫn trong lòng cô. Từ "đoạn" có thể hiểu là sự dứt đoạn, cắt đứt mối quan hệ với một ai đó, tuy nhiên, Kiều lại không thể làm được điều đó. Cô không thể "vò mà rối, chẳng dần mà đau" – tức là nỗi đau không thể giải quyết, không thể lý giải nổi, mà lại càng làm cho tâm trạng của Kiều thêm rối bời.
Kiều cảm thấy nỗi đau trong lòng, không phải chỉ vì tình yêu mà còn vì hoàn cảnh éo le. Tình yêu đối với Kim Trọng khiến cô không thể quên được, nhưng đồng thời cũng không thể làm gì khác hơn vì thực tế đang trói buộc cô.
Sự day dứt vì ân nghĩa và nỗi lo lắng về tương lai:
Câu thơ "Nhớ ơn chín chữ cao sâu" gợi nhắc đến sự tri ân sâu sắc của Kiều đối với gia đình, đặc biệt là đối với người yêu của mình – Kim Trọng. "Chín chữ" ấy là lời thề nguyện giữa Kiều và Kim Trọng khi còn bên nhau, thể hiện lòng thủy chung, sự gắn bó của Kiều với tình yêu, với ân nghĩa. Kiều cảm thấy nặng nề vì không thể thực hiện những lời hứa, dù trong lòng cô vẫn luôn muốn báo đáp ân tình này.
Câu "Một ngày một ngả bóng dâu tà tà" là hình ảnh biểu trưng cho sự thăng trầm của thời gian, cho sự biến đổi không ngừng của đời người. Cô cảm nhận được rằng tình yêu của mình cũng bị chia cắt, mối quan hệ bị chia lìa. Thời gian trôi qua, những ký ức ngày xưa dần phai nhạt, nhưng Kiều không thể làm gì để níu giữ.
Sự tiếc nuối và không thể thực hiện lời nguyện ước:
Thúy Kiều nhớ lại lời nguyện ước ba sinh với Kim Trọng, mong muốn có thể được tái ngộ và hạnh phúc. Nhưng lúc này, Kiều hiểu rằng "xa xôi ai có thấu tình chăng ai", tình yêu ấy dường như là một điều quá xa vời, không thể thực hiện được. Cảm giác này tạo nên sự hụt hẫng, cô không biết phải làm gì để hàn gắn lại những vết thương trong lòng mình.
Hình ảnh "khi về hỏi liễu Chương đài, cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay" là sự so sánh giữa Kiều và những cô gái khác, có thể là hình ảnh của người con gái khác đang thay thế cô trong lòng Kim Trọng. Điều này khiến Kiều càng đau đớn hơn, vì cô cảm thấy mình không còn là người duy nhất trong trái tim của Kim Trọng.
Sự dằn vặt vì mối tình đứt gánh và đau đớn về thân phận:
Ở cuối đoạn trích, Thúy Kiều "mối tình đòi đoạn vò tơ", cô cảm thấy mối tình này như một sợi dây tơ hồng đã bị cắt đứt, không thể nối lại được. Những kỷ niệm, những lời thề nguyện xưa giờ chỉ còn lại sự đau đớn, dằn vặt. Cô cảm thấy mơ hồ, không biết mình sẽ đi về đâu trong cuộc đời đầy đau khổ này.
III. Đánh giá về diễn biến tâm trạng Thúy Kiều:Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |