1. Giọng điệu
- Giọng điệu trữ tình, sâu lắng: Thạch Lam thường dùng giọng điệu nhẹ nhàng, trầm lắng nhưng đầy cảm xúc để khắc họa sự nghèo đói, bất hạnh của nhân vật mẹ Lê. Câu chuyện không chỉ đơn thuần phản ánh cuộc sống mà còn là những dòng tâm sự, chia sẻ đầy cảm thông của tác giả đối với con người khốn khó.
- Giọng điệu đồng cảm, chia sẻ: Qua cách kể chuyện, tác giả không lên án, chỉ trích mà bày tỏ sự thấu hiểu và cảm thương sâu sắc với những mảnh đời khốn khổ như mẹ Lê.
2. Ngôn ngữ
- Ngôn ngữ giản dị, gần gũi: Ngôn ngữ trong truyện gần gũi với đời sống hằng ngày của người dân quê, phản ánh chân thực tình cảnh khó khăn của mẹ Lê và những người dân nghèo. Tuy nhiên, ngôn ngữ đó không khô khan mà đầy chất thơ, vừa mộc mạc vừa chứa đựng những ý nghĩa sâu sắc về tình người và xã hội.
- Ngôn ngữ giàu tính biểu cảm: Thạch Lam sử dụng ngôn từ tinh tế, giàu cảm xúc để miêu tả những cảnh đời đau thương, nhấn mạnh đến sự nghèo khó và cô độc của nhân vật. Những chi tiết nhỏ cũng được khắc họa sinh động, giúp người đọc cảm nhận được từng mảnh đời qua lời kể chân thực.
3.
Biện pháp tu từ
- Biện pháp so sánh: Tác giả sử dụng nhiều phép so sánh để làm nổi bật cuộc sống khắc khổ của nhân vật. Ví dụ, hình ảnh mẹ Lê già yếu được ví với "cái bóng liêu xiêu", một sự so sánh làm tăng thêm cảm giác buồn thương, cô đơn.
- Biện pháp ẩn dụ: Thạch Lam còn sử dụng ẩn dụ trong việc khắc họa sự bất lực, khốn khó của nhân vật. Hình ảnh ngôi nhà của mẹ Lê có thể được coi là ẩn dụ cho cuộc đời bà - tồi tàn, xơ xác, và chịu nhiều đau khổ.
- Tả cảnh ngụ tình: Những đoạn miêu tả cảnh vật cũng thể hiện tâm trạng của nhân vật, như cảnh trời mưa hay cảnh ngôi nhà tồi tàn. Mưa không chỉ là thời tiết mà còn ẩn chứa nỗi buồn, sự trống vắng của cuộc sống.