Bức tranh quê trong đoạn thơ của Đoàn Văn Cừ hiện lên với vẻ đẹp yên bình, dung dị, đậm chất hồn quê Việt Nam. Tiếng võng kẽo kẹt, con chó ngủ lơ mơ, bóng cây lơi lả bên hàng dậu, tất cả đều tạo nên một khung cảnh thanh tĩnh, ấm áp. Sự kết hợp hài hòa giữa con người và thiên nhiên được khắc họa qua hình ảnh ông lão nằm chơi giữa sân, thằng cu đứng vịn thành chõng, và ánh trăng ngân lấp loáng. Những chi tiết đời thường như bóng con mèo quyện dưới chân càng làm nổi bật sự gắn bó, gần gũi giữa con người và cuộc sống thôn quê. Từng câu chữ đều thấm đẫm chất thơ, vừa giản dị, vừa tinh tế, làm hiện lên bức tranh quê vừa sống động vừa lặng yên như một khúc nhạc đồng quê nhẹ nhàng. Qua đó, đoạn thơ không chỉ tái hiện vẻ đẹp của cảnh vật mà còn thể hiện tâm hồn yêu quê hương và sự trân trọng những điều bình dị của nhà thơ.