Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ), phân tích nhân vật người đàn bà và người đàn ông trong đoạn trích trên


Giới thiệu: Chiếc thuyền ngoài xa của nhà văn Nguyễn Minh Châu kể về cuộc sống của gia đình hàng chài ở một vùng biển miền Trung. Đoạn trích dưới đây trích trong phân đầu truyện: Ngay lúc ấy, chiếc thuyền đâm thẳng vào trước chỗ tôi đứng. Một người đàn ông và một người đàn bà rời chiếc thuyền. Họ phải lội qua một quãng bở phả nước ngập đến quá đầu gối. Bất giác tôi nghe người đàn ông nói chỗ lên thuyền như quát: "Cứ ngồi nguyên đây. Động đậy tao giết cả mày đi bây giờ". Chắc chắn họ không trông thấy tôi. Người đàn bà trạc ngoài bốn mươi, một thân hình quen thuộc của đàn bà vùng biển, cao lớn với những đường nét thô kệch. Mụ rõ mặt. Khuôn mặt mệt mỏi sau một đêm thức trắng kéo lưới, tải ngắt và dường như đang buồn ngủ. Người đàn ông đi sau. Tấm lưng rộng và cong như lưng một chiếc thuyền. Mái tóc tỏ quạ. Lão đi chân chữ bát, bước từng bước chắc chắn, hàng lông mày cháy nắng rủ xuống hai con mặt đầy vẻ độc dữ lúc nào cũng nhìn dán vào tấm lưng ảo bạc phếch và rách rưới, nửa thân dưới ướt sũng của người đàn bà (Trích Chiếc thuyền ngoài xa, Nguyễn Minh Châu - Ngữ văn 12, Tập hai, NXB Giáo dục, 2023, tr.71)
Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ), phân tích nhân vật người đàn bà và người đàn ông trong đoạn trích trên.
3 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
31
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Trong đoạn trích từ "Chiếc thuyền ngoài xa" của Nguyễn Minh Châu, hình ảnh người đàn bà và người đàn ông được khắc họa với những nét đặc trưng của người lao động vùng biển. Người đàn bà, khoảng ngoài bốn mươi, mang dáng vẻ thô kệch nhưng đầy sức mạnh. Khuôn mặt cô lộ rõ sự mệt mỏi, khó nhọc, điều này cho thấy nỗi vất vả của cuộc sống mưu sinh. Nỗi đau đáu trong đôi mắt, cùng sự lơi lả của thân hình sau một đêm thức trắng, đã tạo nên bức tranh chân thực về người phụ nữ gắn liền với biển cả và công việc nặng nhọc.

Người đàn ông trong đoạn trích lại hiện lên như hình ảnh của một người chồng mạnh mẽ nhưng cũng đầy đáng sợ. Với tấm lưng rộng và những bước đi chắc chắn, hắn thể hiện sức mạnh cơ bắp của một người lao động, song lại mang vẻ độc dữ với những câu quát tháo đầy dọa dẫm. Hắn không chỉ là người trụ cột trong gia đình mà còn là biểu tượng cho bạo lực và sự chèn ép trong mối quan hệ gia đình.

Sự đối lập giữa người đàn bà cam chịu và người đàn ông hung tợn không chỉ phản ánh bi kịch của những người sống trong nghèo khổ mà còn làm nổi bật sự bất lực của phụ nữ trong xã hội xô bồ và tàn nhẫn. Qua đó, Nguyễn Minh Châu khéo léo gợi lên những câu hỏi về bản chất của tình yêu, sự hi sinh và nhân văn trong cuộc sống.
1
0
Avicii
03/01 20:11:04
+5đ tặng
Đoạn trích mở đầu của "Chiếc thuyền ngoài xa" đã phác họa nên bức tranh sống động về cuộc sống khắc nghiệt của người dân vùng biển. Hình ảnh người đàn ông và người đàn bà hiện lên với những nét đặc trưng riêng, phản ánh một xã hội đầy bất công và những số phận bi kịch.

Người đàn bà xuất hiện với hình ảnh "một thân hình quen thuộc của đàn bà vùng biển, cao lớn với những đường nét thô kệch". Cái vẻ thô kệch ấy không phải là sự xấu xí mà là sự chai sạn, mệt mỏi sau bao năm lao động vất vả. Khuôn mặt "mệt mỏi sau một đêm thức trắng kéo lưới, tải ngắt và dường như đang buồn ngủ" cho thấy cuộc sống của người đàn bà vô cùng khắc nghiệt, không có phút giây nghỉ ngơi. Dù vậy, trong dáng vẻ mệt mỏi ấy vẫn ẩn chứa một sự cam chịu, nhẫn nhục.

Trái ngược với người đàn bà, người đàn ông lại hiện lên với vẻ bề ngoài đầy uy quyền và hung dữ. "Tấm lưng rộng và cong như lưng một chiếc thuyền", "Mái tóc tỏ quạ", "Lão đi chân chữ bát, bước từng bước chắc chắn", tất cả đều tạo nên hình ảnh một người đàn ông mạnh mẽ, đầy sức sống. Tuy nhiên, đôi mắt "độc dữ lúc nào cũng nhìn dán vào tấm lưng ảo bạc phếch và rách rưới" lại bộc lộ bản chất tàn bạo, vũ phu bên trong. Câu nói "Cứ ngồi nguyên đây. Động đậy tao giết cả mày đi bây giờ" đã phơi bày rõ nét sự thống trị, áp bức của người đàn ông đối với người đàn bà.

Qua đoạn trích, tác giả đã khắc họa thành công hình ảnh của một gia đình người dân lao động nghèo khổ, nơi người đàn ông là hiện thân của sức mạnh vật chất và quyền lực, còn người đàn bà là nạn nhân của sự bất công và bạo lực. Cuộc sống của họ là một chuỗi ngày dài đằng đẵng, đầy những khó khăn và thử thách.

Đoạn trích này không chỉ đơn thuần miêu tả ngoại hình và hành động của các nhân vật mà còn gợi ra những suy ngẫm sâu sắc về số phận con người, về những bất công xã hội. Nó đặt ra những câu hỏi về vai trò của người phụ nữ trong xã hội truyền thống, về bản chất của bạo lực gia đình và những hệ lụy của nó.

 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Quang Cường
03/01 20:11:04
+4đ tặng

Nguyễn Minh Châu là nhà văn tiên phong trong thời kì đổi mới với nhiều truyện ngắn xuất sắc như Bến quê, Mảnh trăng cuối rừng, Chiếc thuyền ngoài xa, … Các tác phẩm của ông luôn chứa đựng những triết lý, những chiêm nghiệm sâu sắc về cuộc đời. Và truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa cũng là một trong những tác phẩm mang đậm phong cách tự sự - triết lý của ông.

Chiếc thuyền ngoài xa được viết năm 1983 kể về một người nghệ sĩ nhiếp ảnh tên Phùng. Để hoàn thành nhiệm vụ chụp một bộ ảnh về cảnh biển, anh đã thực hiện chuyến đi thực tế ở một vùng biển – nơi từng là chiến trường cũ của mình để kiếm tìm một bức ảnh cho bộ lịch mới. Và tại đây, anh đã có được hai phát hiện to lớn, một là một bức ảnh “đắt giá trời cho” khiến anh phải say mê, ngây ngất vì đẹp, hai là phát hiện về một sự thật trần trụi ngay đằng sau vẻ đẹp hoàn mỹ anh vừa tìm ra.

Sau vài ngày “phục kích” mà vẫn chưa ưng ý, cuối cùng Phùng cũng “bắt gặp” một khung cảnh “trời cho”, đó là bức ảnh với những nét đẹp “đắt giá” nhất: “Mũi thuyền in một nét mơ hồ lòe nhòe vào bầu sương mù trắng như sữa có pha đôi chút màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào. Vài bóng người lớn lẫn trẻ con ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếc mui khum khum, đang hướng mặt vào bờ”. Khung cảnh ấy đẹp quá đỗi và với Phùng, đó là một “bức tranh mực tàu của một danh hoạ thời cổ” vừa đẹp đẽ vừa quý giá vô cùng. Vẻ đẹp của bức tranh “đơn giản và toàn bích”, một vẻ đẹp hoàn hảo, một khung cảnh diệu kì.

Phùng cho rằng “có lẽ suốt một đời cầm máy ảnh chưa bao giờ tôi được thấy một cảnh “đắt” trời cho như vậy”. Trước khung cảnh ấy, anh cảm thấy sự bồi hồi và có chút bối rối bởi cái đẹp kia toàn mỹ quá, huyền diệu quá, cái đẹp ấy dường như chỉ có trong những bức hoạ xa xưa, nó khiến Phùng cảm thấy “trái tim như có cái gì bóp thắt vào”. Và chính trong lúc ấy, Phùng cảm thấy dường như “chính mình vừa khám phá thấy cái chân lý của sự toàn thiện, khám phá thấy cái khoảnh khắc trong ngần của tâm hồn”, và anh cho rằng phải chăng “cái đẹp chính là đạo đức”. Bởi cái đẹp không chỉ mang đến những rung động mà còn thanh lọc tâm hồn, mang đến “hạnh phúc tràn ngập tâm hồn mình”.

Phải nói rằng, Phùng là người nghệ sĩ có đam mê, trách nhiệm với nghề, bởi để có được bức ảnh ưng ý nhất, anh sẵn sàng “phục kích” hàng tuần trên biển, dù chụp được rất nhiều ảnh về cảnh biển nhưng anh đều không lòng mà tiếp tục tác nghiệp. Hơn thế, anh cũng rất nhạy cảm với cái đẹp để có thể phát hiện ra một bức tranh hoàn mỹ để mà thu lấy, mà cái đẹp ấy chỉ diễn ra trong tích tắc.

Thế nhưng, ít ai để ý rằng, nơi Phùng gác chiếc máy ảnh của mình để thu trọn cái cảnh đẹp kia chẳng phải là một nơi có thể bao quát toàn cảnh mà lại chỉ là bên một “bánh xích của chiếc xe tăng” – tàn tích của chiến tranh để lại. Có lẽ chính vì thế mà trong lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đẹp ấy, Phùng mới chỉ có thể nhìn thấy vẻ ngoài của khung cảnh mà không phải là toàn bộ bức ảnh. Và những phát hiện phía sau bức ảnh “toàn bích” kia đã khiến anh phải hụt hẫng vô cùng. Đó là khi Phùng phải chứng kiến một cảnh đời vừa tàn nhẫn, vừa ngang trái và bi kịch, từ một trong những con thuyền bước ra một người đàn ông thô lỗ và một người đàn bà tội nghiệp. Lão đàn ông “hùng hổ, mặt đỏ gay”, rút chiếc thắt lưng “quật tới tấp vào lưng người đàn bà” lão vừa đánh nói những lời nguyền rủa độc ác “chúng mày chết hết đi cho ông nhờ!”. Và thật kì lạ làm sao, người đàn bà ấy chẳng chút phản kháng, cũng chẳng kêu một tiếng mà “cam chịu đầy nhẫn nhục” hứng chịu từng trận đòn roi.

Chứng kiến cảnh đó, Phùng “kinh ngạc đến mức” chỉ biết “đứng há mồm ra mà nhìn”. Bởi anh không thể hiểu được điều đang diễn ra trước mắt mình. Anh từng là người lính ở chiến trường khói lửa, những sự dã man, tàn bạo nhất cũng đã từng chứng kiến, thế nhưng cảnh tượng vô lí trước mặt vẫn khiến anh khó lòng mà chấp nhận. Càng kinh ngạc hơn khi hình ảnh của một đứa bé con lao vút qua người anh, “giằng lấy chiếc thắt lưng” và “ưỡn thẳng người vung chiếc khoá sắt quật vào giữa khuôn ngực trần vạm vỡ cháy nắng” của người đàn ông. Đứa bé đó là Phác, đứa con trai của hai vợ chồng người đàn bà nọ. Và đáp lại hành động của thằng bé là hai cái tát “nảy lửa” từ người đàn ông khiến nó “ngã dúi xuống cát”. Khi ấy, người đàn bà hàng chài mới bật khóc, ôm lấy đứa con và rồi lại vội vã “đuổi theo lão đàn ông” và trở lại con thuyền.

Tất cả những sự việc diễn ra trước mắt khiến Phùng “ngơ ngác”, sự việc quái đản diễn ra bất ngờ khiến anh chẳng thể nào hiểu nổi. Chiếc thuyền vó đã biến mất “như trong câu chuyện cổ quái đản”, nhưng lại để lại trong Phùng nhiều điều băn khoăn, nhiều điều bối rối. Cái hình ảnh trần trụi mà anh vừa chứng kiến dường như đã thay đổi cảm quan bên trong con người anh. Anh phát hiện ra rằng: ranh giới giữa cái đẹp và cái xấu, cái hoàn mỹ đạo đức và dã man chỉ cách nhau một tấm màn mỏng. Một bức tranh tuyệt mỹ nhưng ẩn chứa trong nó là bao nhiêu cái dã man, tàn nhẫn và xấu xa vô cùng. Nó cũng là những điều mà nhà văn Nguyễn Minh Châu muốn gửi gắm, ông cho rằng nghệ thuật tuy hướng về cái đẹp thế nhưng cũng phải gắn liền với hiện thực và không thể lừa đối. Không thể lấy cái đẹp mà che giấu đi những điều xấu xí, tàn ác bên trong được. Và người nghệ sĩ chân chính, phải là người có cái nhìn đa nhiệm, đa chiều, nhìn thấu cả cái đẹp bên ngoài và cả nội dung phía trong nữa.

Sau khi chứng kiến cảnh bạo lực gia đình dã man, vô lí, để giúp đỡ người đàn bà, Phùng đã ở lại bãi biển vài ngày để cùng Đẩu giúp người đàn bà thoát khỏi cuộc hôn nhân “địa ngục”. Thế nhưng người đàn bà ấy đến tòa án huyện bằng khuôn mặt “sợ sệt, lúng túng”, dù rằng đây là lần thứ hai bà ta đến đây để giải quyết công chuyện gia đình. Người đàn bà ấy “rón rén đến ngồi vào mép chiếc ghế và cố thu người lại”.

Phải sống trong địa ngục trần gian với những trận đòn roi liên tục “ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng”, thế nhưng chị ta lại cam chịu những tổn thương về cả thể xác và tinh thần chứ không chịu bỏ chồng, thậm chí chị ta còn quỳ lạy để cầu xin Đẩu và Phùng để không bắt mình bỏ chồng “Quý tòa bắt tội con cũng được , phạt tù con cũng được, đừng bắt con bỏ nó…”. Trước thái độ cam chịu và hành động không sao hiểu nổi của người đàn bà, Phùng và Đẩu cảm thấy bất bình, khó hiểu thế nhưng lắng nghe câu chuyện của chị ta, hai người bỗng hiểu ra tất cả.

Khi kể về câu chuyện cuộc đời mình, người đàn bà ấy đổi cách xưng hô từ “con - quý tòa” sang “chị - các chú”. Chị ta chấp nhận sống cùng người chồng vũ phu, cam chịu những trận đòn roi vô lí bởi chị ta biết ơn và cũng hiểu được tâm tính của người chồng. Trước kia người đàn ông ấy cũng đã từng là “một anh con trai cục tính nhưng hiền lành lắm”, ông ta cũng là người duy nhất chấp nhận cưu mang người phụ nữ xấu xí, lỡ thì là chị ta. Bởi vậy với người chồng bạo tàn hiện tại, người đàn bà không chỉ có sự thấu hiểu, tình nghĩa mà còn là sự biết ơn sâu sắc.

Những lời kể chân thật của người đàn bà đã khiến hai người đàn ông sững sờ. Họ chợt hiểu ra tấm lòng của một người phụ nữ, nó bao dung và đầy hy sinh đến nhường nào! Người đàn bà ấy thấu hiểu bản chất và sự thay đổi của người chồng, cũng chỉ vì khổ quá mà chị lại đẻ nhiều con nên người chồng mới trở nên cục cằn, bạo lực. Chị cũng hiểu về cuộc sống trên biển, một con thuyền lênh đênh trên biển không thể thiếu bàn tay chèo lái của người đàn ông, nhất là khi biển động, bão bùng. Và sự cam chịu của chị ta càng trở nên ý nghĩa hơn khi giúp cho những đứa con của mình có một gia đình hoàn chỉnh, có đủ bố mẹ.

Câu chuyện của người đàn bà giúp Phùng và Đẩu hiểu rõ rằng cái căn nguyên của bạo lực gia đình là cái nghèo, là cái đói. Phùng ngỡ ngàng nhận ra bản chất xù xì của hiện thực, đó có thể là những nghịch lí, những sự thật xấu xí vẫn tồn tại trong cuộc sống mà nếu chỉ nhìn bề ngoài, quan sát bằng đôi mắt hời hợt, khách quan thì không thể nhận ra. Hiện thực ấy cũng giúp Phùng chiêm nghiệm: nghệ thuật không thể chỉ có lãng mạn và thi vị hoá, nó đôi khi còn lại sự thật, là ngang trái.

Sau khi trở về toà soạn và bức ảnh kia được chọn thì trong lòng Phùng lại luôn canh cánh những điều mà ít ai có thể thấu hiểu. Bức ảnh ấy đã diễn tả một cảnh đẹp tinh khôi và trở thành bức ảnh nghệ thuật “được treo ở nhiều nơi, nhất là trong các gia đình sành nghệ thuật”. Thế nhưng, chỉ riêng Phùng có thể nhìn thấy bước ra từ sâu bức tranh ấy bước ra “một người đàn bà vùng biển cao lớn với những đường nét thô kệch”.Ở đây, Nguyễn Minh Châu đã cố ý lồng vào đó những hình ảnh mang tính biểu tượng. Một là “màu hồng hồng của ánh sương mai”, đó là biểu tượng cho cái đẹp, cái thơ mộng, cho vẻ đẹp toàn mỹ mà con người ta luôn tìm kiếm. Hai là hình ảnh người đàn bà vùng biển với dáng vẻ mệt mỏi, tiều tụy, đó là hiện thực, đó là cái nhìn có chiều sâu vào sự vật, hiện tượng, để thấy được những nội dung phía sâu bên trong cái đẹp và có đôi khi, cái chiều sâu ấy trái ngược hoàn toàn với vẻ đẹp bên ngoài.

Qua truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa, nhà văn Nguyễn Minh Châu muốn gửi gắm là nghệ thuật phải gắn liền với hiện thực, không được tách rời với hiện thực và người nghệ sĩ phải là người có cái nhìn đa chiều để phát hiện ra bản chất bên trong về đẹp bề ngoài rực rỡ, hào nhoáng.

1
0
Đặng Mỹ Duyên
03/01 20:11:37
+3đ tặng
Đoạn trích khắc họa chân dung hai nhân vật: người đàn bà và người đàn ông, ẩn chứa mối quan hệ phức tạp, đầy ẩn ức. Người đàn bà, với thân hình quen thuộc của đàn bà vùng biển, cao lớn, thô kệch, toát lên vẻ mệt mỏi sau một đêm thức trắng vất vả. Khuôn mặt mụ buồn ngủ, ẩn chứa nỗi niềm riêng. Hình ảnh "tấm lưng ảo bạc phếch và rách rưới, nửa thân dưới ướt sũng" khiến người đọc cảm nhận được sự vất vả, lam lũ của người phụ nữ. Ngược lại, người đàn ông lại toát ra vẻ độc đoán, dữ tợn. Tấm lưng rộng, cong như lưng thuyền, mái tóc "tỏ quạ", bước đi "chân chữ bát" vững chãi, hàng lông mày "cháy nắng" rủ xuống, ánh mắt "độc dữ" luôn nhìn chằm chằm vào người đàn bà, thể hiện sự kiểm soát, ghen tuông và bạo lực. Qua những chi tiết miêu tả, tác giả đã hé lộ mối quan hệ bất bình đẳng, đầy áp bức giữa hai người, tạo nên một bầu không khí u ám, nặng nề.
 
Đặng Mỹ Duyên
Chấm và LIKE giúp mình với ạ

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×