Nhân vật trữ tình trong thơ Nguyễn Duy, đặc biệt là trong những tác phẩm viết về tuổi thơ, mang một vẻ đẹp chân thực, giản dị và giàu cảm xúc. Đó là một cái tôi hồn nhiên, gắn bó sâu sắc với quê hương, gia đình và những kỷ niệm tuổi thơ.
Một trong những nét đẹp nổi bật của nhân vật trữ tình là sự chân thành, mộc mạc trong cách thể hiện cảm xúc. Nguyễn Duy không tô vẽ, không sử dụng những hình ảnh hoa mỹ, cao siêu mà đi sâu vào những chi tiết đời thường, gần gũi. Đó là hình ảnh "bà tôi" tần tảo, vất vả, là "con cò" trên cánh đồng, là "tiếng gà trưa" quen thuộc. Những hình ảnh ấy được tái hiện một cách sống động, chân thực, khơi gợi trong lòng người đọc những cảm xúc sâu xa về quê hương, về tình thân.
Nhân vật trữ tình trong thơ Nguyễn Duy còn mang trong mình một tình yêu quê hương tha thiết. Quê hương không chỉ là không gian sinh sống mà còn là nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ, là cội nguồn của những giá trị tinh thần. Tình yêu ấy được thể hiện qua những vần thơ đầy hoài niệm, nhớ thương, đôi khi là cả những xót xa, trăn trở về những đổi thay của quê hương.
Đặc biệt, nhân vật trữ tình luôn hướng về những giá trị nhân văn sâu sắc. Đó là lòng biết ơn đối với những người thân yêu, đặc biệt là bà và mẹ, là sự trân trọng những giá trị truyền thống, những nét đẹp văn hóa của quê hương. Qua đó, Nguyễn Duy đã xây dựng thành công một hình tượng nhân vật trữ tình gần gũi, chân thực, giàu tình cảm, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Đoạn trích "Đò Lèn" là một ví dụ tiêu biểu cho vẻ đẹp này.
Tóm lại, vẻ đẹp của nhân vật trữ tình trong thơ Nguyễn Duy, đặc biệt là các tác phẩm về tuổi thơ, nằm ở sự chân thành, giản dị, tình yêu quê hương sâu nặng và lòng trân trọng những giá trị nhân văn. Chính điều này đã tạo nên sức sống lâu bền cho thơ ông trong lòng độc giả.