Đoạn trích đã khắc họa một bức tranh ảm đạm về cuộc sống của Mị khi bị giam cầm trong nhà thống lí Pá Tra. Hình ảnh "lùi lùi như con rùa nuôi trong xó cửa" đã nói lên sự thu mình, sự mất hết ý chí sống của Mị. Cô gái từng xinh đẹp, tài năng giờ đây chỉ còn là một bóng hình cô đơn, lẻ loi, bị tước đoạt mọi niềm vui.Cái lỗ vuông trên cửa sổ như một biểu tượng cho cuộc sống tù túng, bó hẹp của Mị. Mọi thứ xung quanh cô đều mờ nhạt, đơn điệu, chỉ có một màu trắng vô định. Câu hỏi "không biết là sương hay là nắng" như một câu hỏi tu từ, thể hiện sự vô vọng, sự mất đi cảm giác về thời gian và không gian của Mị.Từ "trông ra" lặp lại nhiều lần cho thấy Mị luôn hướng về phía ngoài, khao khát tự do. Nhưng cái nhìn của cô chỉ giới hạn trong một khung cảnh tù túng, càng làm tăng thêm nỗi đau khổ và sự bất lực trong lòng.Cụm từ "đến bao giờ chết thì thôi" là lời than thở đầy tuyệt vọng của Mị. Cô đã buông xuôi, chấp nhận số phận bi kịch của mình. Tuy nhiên, đằng sau sự cam chịu ấy là một nỗi đau âm ỉ, một khát vọng sống mãnh liệt đang bị kìm nén.Qua đoạn trích, ta thấy được số phận bi thảm của người phụ nữ dưới chế độ phong kiến, đặc biệt là người phụ nữ dân tộc thiểu số. Mị là đại diện cho những số phận bất hạnh ấy, nhưng đồng thời cũng là biểu tượng cho sức sống mãnh liệt, khát vọng tự do của con người.