Sau khi gặp lại được vợ mình, nhà vua cho kiệu xe cờ hoa lộng lẫy để rước Tấm về cung. Nghe tin Tấm trở về, hai mẹ con Cám lúc này đang ăn sung mặc sướng trong hoàng cung trở nên bàng hoàng, ngạc nhiên như không tin vào tai mình. Mụ dì ghẻ đi đi lại lại quả quyết:
- Không thể như thế được! Không thể như thế được! Sao nó có thể chết đi sống lại như vậy chứ...
Rồi mụ lẩm bẩm điều gì đó một mình. Cám lúc này bắt đầu hoảng hốt, lo lắng, sợ hãi:
- Mẹ, chúng ta phải làm sao đây? Chị Tấm trở lại sẽ không tha cho chúng ta.
Có tiếng ngựa chạy hối thúc, tiếng xua dẹp đường, tiếng kèn trống rộn rã khắp nơi như báo hiệu hoàng hậu đã trở lại. Ai nấy đều vui mừng hớn hở, cúi lạy hoàng hậu đã quay về. Tim hai mẹ con Cám như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đập loạn xạ cả lên. Mụ dì ghẻ vồn lắm toan tính mưu mô thì nay đầu óc cũng trở nên trống rỗng và rối như tơ vò. Đúng như dự đoán, chỉ một lúc sau khi hồi cung, Tấm cho sai thuộc hạ mời mẹ con Cám.
Nhìn thấy Tấm mặc y phục lộng lẫy, nét mặt thanh cao và vẫn còn tươi trẻ, sắc đẹp vẫn không thay đổi gì, Cám vẫn sinh lòng ghen ghét đố kỵ dù đang trong tình thế nguy hiểm. Tấm mở giọng thỏ thẻ hỏi hai người:
- Dì và em sống trong đây sung sướng chứ?
Hai mẹ con cúi đầu không đáp. Tấm vẫn tiếp tục:
- Làm sao hai người vẫn vui vẻ sung sướng sau khi hại chết con hết lần này đến lần khác. Danh vọng và sự giàu sang đã làm cho hai người mờ mắt. Nhà vua đã cho ta toàn quyền định đoạt truyện này. Ta phải làm sao đây?
Câu hỏi cuối của Tấm như có cái gì đó nghẹn ngào trong cổ họng, khóe mắt khẽ đỏ hoe. Mụ dì ghẻ lạnh lùng đáp:
- Mày dám trừng phạt ta sao? Đừng quên ta đã nuôi ngươi suốt bằng ấy năm trời. Mẹ mất, cha mất, nếu không có ta, mày còn sống sao?
Trong khi đó, Cám có vẻ hiểu được tình hình hơn, chạy xuống, van xin Tấm:
- Chị ơi, chị hãy tha cho hai mẹ con em. Em biết em sai rồi, em sẽ rời khỏi đây...
Chưa nói hết câu, Cám đã bị mẹ mình lôi phắt dậy rồi mụ hằn học như Tấm. Tấm lắc đầu ngao ngán, thở dài rồi sai quân đem hai mẹ con họ giam lỏng trong lãnh cung- nơi không hề được tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Mụ dì ghẻ vẫn chưa tỉnh ngộ, vẫn ganh ghét với Tấm nên sinh bệnh mà qua đời ở nơi tối tăm lạnh lẽo. Trong đám tang của mụ, Tấm vẫn đến thực hiện nghĩa vụ của một người con. Nàng vẫn nhỏ những giọt nước mắt khóc thương người đã khuất, người có công cưu mang nàng sau khi cha qua đời. Nhưng nàng cũng nặng trĩu nỗi suy tư vì sự cứng đầu và bảo thụ của mụ. Khi mọi việc dần qua, Tấm đến gặp Cám, cầm tay em thủ thỉ:
- Chị mong em không giống mẹ mình, cứ mãi không tỉnh ngộ rồi đau buồn uất ức mà sinh bệnh…
Cám giàn giụa nước mắt:
- Chị, em đã biết lỗi của mình rồi. Chị cứ việc trừng phạt em đi! Em và mẹ em đã làm không biết bao nhiêu chuyện có lỗi với chị. Cái chết của mẹ có lẽ chính là quả báo mà bà phải chịu...
Nhận thấy sự thành tâm hối lỗi của Cám, Tấm cảm động, cho em một cơ hội để bắt đầu một cuộc sống mới, lương thiện và giản dị hơn.
Sau khi được xuất cung, Cám chọn một làng quê yên bình để trồng cấy, dệt vải và xây dựng được một mái ấm cho riêng mình. Hằng năm, Tấm vẫn đến thăm Cám đôi ba lần, tình cảm chị em ngày một gắn bó.