LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể lại cuộc gặp gỡ giữa nhân vật An Dương Vương và Mị Châu dưới thủy cung

Kể lại cuộc gặp gỡ giữa nhân vật An Dương Vương và Mị Châu dưới thủy cung
 
3 trả lời
Hỏi chi tiết
309
1
0
Anh Đỗ
16/11/2019 17:44:07
Những tưởng câu chuyện An Dương Vương, Mị Châu - Trọng Thủy đã khép lại sau kết cục đầy bi thương, Mị Châu bị vua cha chém chết để giải mối nợ nước, thù nhà; còn Trọng Thủy vì ân hận, xót xa trước cái chết của Mị Nương, trước sự dằn vặt của lương tâm nên cũng tìm đường quyên sinh nơi giếng nước mà Mị Châu thường tắm khi còn sống. Nhưng nhờ trời thương xót cho mối nghịch duyên của đôi vợ chồng còn chưa giải nên sau khi chết, Mị Châu được vua Thủy Tề nhận làm con gái nuôi, còn Trọng Thủy sau nhiều ngày lang thang vất vưởng chốn thủy cung xa lạ, cuối cùng cũng tìm thấy Mị Châu.
Lại kể đến việc Trọng Thủy lạc xuống Thủy cung, vốn dĩ sau khi chết Trọng Thủy phải xuống âm phủ, trên đường sẽ có một người phụ nữ là Mạnh Bà tặng cho một chén canh để quên hết việc kiếp này rồi thuận lợi vào vòng luân hồi đầu thai sang kiếp khác. Nhưng trước khi chết, Trọng Thủy vẫn ôm một mối ân hận, đó là món nợ của chàng dành cho Mị Châu, nên chàng đã từ chối uống canh, muốn được làm một cô hồn để tìm kiếm Mị Châu nhằm xin nàng tha thứ. Mạnh Bà nghe Trọng Thủy giãi bày nỗi đớn đau trong lòng nên chỉ biết thở dài, ai oán:
- Thương thay cho kiếp người mệnh khổ, hai người ai cũng ôm một nỗi hận riêng, người nào cũng từ chối bát canh này. Nhưng mấy ai hiểu rằng, được quên đi là một đặc ân lớn nhất mà trời cao ban tặng, nếu đã không muốn nhận ta cũng chẳng ép làm gì. Chỉ muốn nói với ngươi một điều, nàng Mị Châu kia năm xưa ta cũng từng gặp, nàng ta bảo rằng, tội lỗi do nàng gây ra chết cũng chưa đền lại được, nên cam nguyện làm một cô hồn dã quỷ, mãi mãi phải dằn vặt ghi nhớ những tội nghiệt mình gây ra làm sự trừng phạt. u cũng thật cứng cỏi và tội nghiệp. Nhà ngươi nếu đã thấy mình mắc sai lầm tày đình, thì liệu mà tìm xin nàng tha tội, nàng ở Thủy cung Đông Hải.
Nói rồi Mạnh Bà đột nhiên biến mất, chỉ để lại một rừng hoa Bỉ Ngạn, đỏ rực. Trọng Thủy đau đớn, ngã khuỵu, chỉ biết thều thào cảm tạ Mạnh Bà, rồi lên đường tìm kiếm hồn Mị Châu. Sau nhiều năm lang bạt, bôn ba, Trọng Thủy cũng tìm được đến bờ Đông Hải, xuống tới Thủy cung, Trọng Thủy cũng phải thấy choáng ngợp vì cảnh sắc tráng lệ và rực rỡ. Vốn là dòng dõi vương giả nhưng cả đời chàng cũng chưa từng thấy kiểu trang trí xa hoa thế này bao giờ, cung điện chẳng phải xây từ ngói gạch, mà trông như những hang động rộng lớn, hoa văn chạm khắc tinh xảo trên những vách đá trắng ngà. Ở sâu dưới mặt nước, lại thiếu ánh sáng mặt trời nhưng lòng cung lúc nào cũng sáng rực, tất cả là nhờ hằng hà sa số các viên minh châu được đặt để khắp nơi, trên vách tường, dưới mặt đất. Xung quanh chỗ nào cũng thấy các dải san hô xếp san sát, muôn hình vạn trạng chẳng từ ngữ nào có thể diễn tả được quang cảnh mà Trọng Thủy nhìn thấy khi ấy. Đang ngơ ngẩn, thì Trọng Thủy bị thủy quân bắt được, cho rằng chàng có ý đồ bất chính, họ dẫn chàng đến trước mặt vua Thủy Tề.
Đúng lúc, Thủy cung đang tổ chức tiệc sinh nhật cho công chúa, Long Vương thấy có kẻ lạ đột nhập thì không vui, nổi giận:
- Người này ở đâu ra, làm mất hết nhã hứng của bổn vương và công chúa, thật không ra thể thống gì!
Người dẫn đầu trong đám cận vệ, quỳ tâu:
- Dạ bẩm bệ hạ, chúng thần đi tuần quanh thì bắt được tên này đang ngó nghiêng, bộ dáng hết sức khả nghi, mà tra hỏi thì hắn cái gì cũng không biết, nên đưa đến đây để người quyết định ạ.
- Cho ngươi lui, người đang quỳ kia ngẩng đầu lên cho bổn vương xem.
Trọng Thủy lặng lẽ ngẩng đầu lên, đối diện với Long vương, bỗng nhiên có tiếng chén rơi vỡ phát ra "choang". Long Vương quay sang nhìn, thì thấy công chúa thần sắc tức giận, mắt ngấn nước, hai tay nắm chặt vạt áo, run run. Long Vương thấy thế càng thêm nghi ngờ, gặng hỏi:
- Ngươi từ đâu tới đây, có ý đồ gì, nếu không muốn mất mạng thì nhanh khai rõ sự tình.
Trọng Thủy bình tĩnh thưa:
- Thảo dân vốn là con trai Triệu Đà, vua nước Triệu, vì một số nguyên nhân mà sau khi chết đi, muốn xuống đây tìm một người con gái tên là Mị Châu để thỉnh tội, kính xin ngài lượng thứ vì đã không mời mà đến, phá hỏng buổi tiệc.
Long Vương, bất ngờ quay sang công chúa, hỏi:
- Mị Châu, con và hắn có quen biết chăng, sao hắn lại mạo muội đến tận đây tìm?
Lúc này nàng công chúa mắt ngọc mày ngài, mới lặng lẽ lau nước mắt, đáp:
- Thưa phụ vương, hắn là người khi xưa con còn tại thế có một mối ân oán sâu nặng, kính xin phụ vương cho con gặp riêng hắn để giải quyết nốt mối nghiệt duyên còn vương vấn chưa giải. Rồi con sẽ thưa lại hết tất cả sự tình cho người!
- Được rồi, con lui xuống đi, cứ từ từ nói chuyện đừng để tổn hại sức khỏe, con mới ốm dậy không lâu. Nếu hắn có gì bất kính với con ta sẽ trị tội hắn thích đáng.
Nói rồi, Long Vương cho người cởi trói cho Trọng Thủy, rồi ra hiệu cho một vài người hầu đi theo chàng và Mị Châu để tránh bất trắc. Mị Châu hành lễ tạ Long Vương rồi lẳng lặng rời khỏi, nét mặt u sầu. Trọng Thủy theo sau cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, bao nhiêu lời muốn nói cứ nghẹn ứ trong cổ, không tài nào thốt ra. Bởi, dù nói câu gì đi chăng nữa Trọng Thủy cũng cảm thấy thật xấu hổ. Đến một lương đình vắng vẻ, Mị Châu ra hiệu cho người hầu lui hết, chỉ còn nàng và Trọng Thủy. Nàng đứng quay lưng về phía Trọng Thủy, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:
- Chẳng lẽ, ngươi lúc còn sống hành hạ, giày xéo tâm can ta, hại ta chưa đủ thê thảm hay sao mà còn theo tìm tới tận đây? Không lẽ, ngươi muốn hại ta thêm lần nữa mới hả lòng hả dạ?
Trọng Thủy lắc đầu liên tục, rồi quỳ sụp xuống, cúi đầu vô cùng khổ sở:
- Không, không phải vậy đâu, nàng đã hiểu lầm ta rồi. Từ lúc nàng chết ta đã hối hận khôn cùng, ta đâu biết đôi ta sẽ có ngày này đâu. Mị Châu nàng ơi, ta từ chối canh Mạnh Bà chỉ để đi tìm nàng, chỉ để cầu xin nàng khoan thứ, có thế mối hối hận ngàn năm trong tìm ta mới có thể nguôi ngoai.
Mị Châu quay phắt lại, đôi mày liễu nhíu chặt, đôi mắt đỏ hoe, môi mím chặt, từng câu từng chữ như cứa vào tâm can:
- Cầu xin? Cầu xin ta tha thứ ư? Lừa dối ta, hại ta nước mất nhà tan, bị cả đất nước oán hận, hại ta bị chính cha ruột chém chết, đến chết rồi cha ta cũng chẳng thèm tha thứ cho ta. Trong mắt ngươi ta chỉ là một quân cờ, một người phụ nữ ngu muội nên dễ dàng bị nhà ngươi dắt mũi. Ta nói cho ngươi biết, ước muốn duy nhất của ta là vĩnh viễn không gặp lại kẻ bạc tình bạc nghĩa như ngươi nữa, ngươi có biết không? Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi đâu, đừng vọng tưởng!
- Mị Châu, ta biết lỗi lầm của ta dù có để nàng đâm trăm ngàn nhát kiếm, cũng chẳng đủ để nàng nguôi ngoai, nhưng thực tình là do bản thân ta quá ngu muội, quá xem trọng quyền lực mà quên mất tình cảm của mình. Chính ta đã khiến nàng ra nông nỗi này, chính ta đã hại nàng phải chịu đau khổ, những nỗi đau ấy ta biết nàng chẳng thể quên được. Mị Châu, chỉ cần nàng tha thứ, ta nguyện vì nàng làm bất cứ việc gì để chuộc tội, dù có phải theo nàng làm trâu làm ngựa trăm kiếp ta cũng không nề hà. Ta chỉ cần nàng tha thứ.
- Từ tha thứ nói ra thật dễ dàng, nhưng làm sao ta có thể tha thứ được đây? Nỗi đau vong quốc, nỗi đau bất nghĩa, nỗi đau bị lừa dối, mỗi ngày mỗi đêm đều như hàng ngàn mũi tên ra sức đâm vào trái tim ta, dằn vặt ta, khiến ta không tài nào chợp mắt. Dù ta may mắn được phụ vương và mẫu hậu nhận làm con gái nuôi, họ đều hết sức thương yêu, nhưng ta vẫn chẳng thể nào quên được. Lúc táng thân nơi bờ biển, trên đường đến hoàng tuyền ta gặp được Mạnh Bà có chén canh quý, tương truyền uống vào có thể quên hết tất cả, để đầu thai. Nhưng ta sao có thể dễ dàng quên tất cả chứ, ta không nhận chén canh ấy, đó là sự trừng phạt duy nhất ta dành cho chính bản thân mình, để trừng phạt sự ngu muội và ngốc nghếch của ta.
Trọng Thủy lẳng lặng, nắm lấy bàn tay run rẩy của Mị Châu:
- Sao nàng phải tự hành hạ mình như vậy, là do ta, tất cả là do ta, nỗi đau ấy đáng lý phải để ta gánh chịu thay nàng. Tại sao khi ấy ta lại hồ đồ đến như vậy, quyền lực thực sự quan trọng như vậy ư? Mặc kệ là ai cần ta không cần, ta chỉ cần nàng. Nàng hãy tha thứ cho ta được chứ? Dù nàng bắt ta phải hồn phi phách tán vĩnh viễn không được siêu sinh ta cũng không nửa lời oán trách.
Nói rồi Trọng Thủy, giơ tay định tự hủy ba hồn bảy phách của mình, Mị Châu hốt hoảng, túm chặt lấy tay Trọng Thủy, nước mắt chảy như mưa.
- Chàng hà tất phải làm thế? Đôi ta còn có thể vãn hồi cái gì đây? Không thể nữa rồi. Suốt trăm năm nay, ta ngày nào cũng nghĩ đến cha, không biết người đang ở chốn nào, không biết người còn hận ta không, rồi ta lại nghĩ đến chàng, ta vừa căm hận lại vừa đau khổ vì tình yêu của ta dành cho chàng. Ta không ngờ có một ngày lại thấy được sự hối lỗi của chàng thấy được chàng cầu xin ta tha thứ, mặc dù điều đó chẳng khiến ta vui vẻ hơn. Trọng Thủy, lâu lắm rồi ta không gọi tên chàng như vậy, ta không thể tha thứ cho chàng được, lương tâm không cho phép ta làm như thế, chi bằng đôi ta hãy cùng quên đi, suốt trăm năm qua có lẽ ta và chàng đã đều chịu đủ dằn vặt, đau khổ rồi. Quên đi thôi.
Trọng Thủy ngây người ra, chàng không ngờ đến cuối cùng Mị Châu vẫn không chịu tha thứ cho chàng, đã một trăm năm chàng khổ công tìm kiếm, chỉ mong câu tha thứ của nàng, thế nhưng không thể, âu cũng đáng, đáng lắm. Kẻ như chàng sao có thể tha thứ được, tự vấn lương tâm chàng cũng chẳng dám tha thứ cho mình, thì lẽ nào Mị Châu lại có thể. Trọng Thủy cười chua xót.
- Cũng phải, duyên số chúng ta đã định là phải vĩnh viễn đối đầu nhau, ta chấp nhận hết. Nhưng nàng đừng tự dằn vặt mình nữa ta chỉ cầu xin duy nhất điều này, xin nàng hãy quên hết đi, ta với nàng cùng đi gặp Mạnh Bà, xin bà ấy chén canh, kiếp sau chỉ mong chúng ta đừng phải gặp cảnh trái ngang nhường này. Được không Mị Châu?
- Cũng tốt, chúng ta hãy quên hết tất cả, quên hết những gì đau khổ ở kiếp này, quên hết những hận thù xưa cũ. Nguyện kiếp sau không gặp lại, dù luân hồi ngàn kiếp cũng không gặp lại. Đó là điều duy nhất ta muốn trừng phạt, trừng phạt cả ta và chàng.
- Được, ta chấp nhận.
Trọng Thủy nắm chặt đôi bàn tay, cổ họng khô khốc chỉ thốt ra được lời ấy. Nói rồi cả hai cùng nhau đến gặp Mạnh Bà. Trên suốt dọc đường đi hoa Bỉ Ngạn nở rực rỡ, loài hoa ấy chỉ thấy hoa mà không thấy lá, có lẽ hoa và lá của nó đã định đời đời kiếp kiếp không thể tương phùng, tựa như mối tình bi thương của những con người mệnh khổ Mị Châu và Trọng Thủy.
Thế nhưng, Trọng Thủy đã lại một lần nữa dối Mị Châu, chàng lén xin Mạnh Bà cho vào luân hồi mà không phải uống chén canh quên chuyện kiếp này, Mạnh Bà đồng ý, chỉ vì hiểu được tấm lòng của của chàng. Cứ thế, Trọng Thủy mang nỗi ân hận và đau khổ đi đầu thai, đến kiếp nào chàng cũng âm thầm tìm và bảo vệ Mị Châu, lặng lẽ nhìn nàng sống hạnh phúc bên người khác, còn Trọng Thủy cứ ôm mối ân hận ngàn đời trải qua sinh, lão, bệnh, tử.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Boss
16/11/2019 17:56:45
Những tưởng câu chuyện An Dương Vương, Mị Châu - Trọng Thủy đã khép lại sau kết cục đầy bi thương, Mị Châu bị vua cha chém chết để giải mối nợ nước, thù nhà; còn Trọng Thủy vì ân hận, xót xa trước cái chết của Mị Nương, trước sự dằn vặt của lương tâm nên cũng tìm đường quyên sinh nơi giếng nước mà Mị Châu thường tắm khi còn sống. Nhưng nhờ trời thương xót cho mối nghịch duyên của đôi vợ chồng còn chưa giải nên sau khi chết, Mị Châu được vua Thủy Tề nhận làm con gái nuôi, còn Trọng Thủy sau nhiều ngày lang thang vất vưởng chốn thủy cung xa lạ, cuối cùng cũng tìm thấy Mị Châu.
Lại kể đến việc Trọng Thủy lạc xuống Thủy cung, vốn dĩ sau khi chết Trọng Thủy phải xuống âm phủ, trên đường sẽ có một người phụ nữ là Mạnh Bà tặng cho một chén canh để quên hết việc kiếp này rồi thuận lợi vào vòng luân hồi đầu thai sang kiếp khác. Nhưng trước khi chết, Trọng Thủy vẫn ôm một mối ân hận, đó là món nợ của chàng dành cho Mị Châu, nên chàng đã từ chối uống canh, muốn được làm một cô hồn để tìm kiếm Mị Châu nhằm xin nàng tha thứ. Mạnh Bà nghe Trọng Thủy giãi bày nỗi đớn đau trong lòng nên chỉ biết thở dài, ai oán:
- Thương thay cho kiếp người mệnh khổ, hai người ai cũng ôm một nỗi hận riêng, người nào cũng từ chối bát canh này. Nhưng mấy ai hiểu rằng, được quên đi là một đặc ân lớn nhất mà trời cao ban tặng, nếu đã không muốn nhận ta cũng chẳng ép làm gì. Chỉ muốn nói với ngươi một điều, nàng Mị Châu kia năm xưa ta cũng từng gặp, nàng ta bảo rằng, tội lỗi do nàng gây ra chết cũng chưa đền lại được, nên cam nguyện làm một cô hồn dã quỷ, mãi mãi phải dằn vặt ghi nhớ những tội nghiệt mình gây ra làm sự trừng phạt. u cũng thật cứng cỏi và tội nghiệp. Nhà ngươi nếu đã thấy mình mắc sai lầm tày đình, thì liệu mà tìm xin nàng tha tội, nàng ở Thủy cung Đông Hải.
Nói rồi Mạnh Bà đột nhiên biến mất, chỉ để lại một rừng hoa Bỉ Ngạn, đỏ rực. Trọng Thủy đau đớn, ngã khuỵu, chỉ biết thều thào cảm tạ Mạnh Bà, rồi lên đường tìm kiếm hồn Mị Châu. Sau nhiều năm lang bạt, bôn ba, Trọng Thủy cũng tìm được đến bờ Đông Hải, xuống tới Thủy cung, Trọng Thủy cũng phải thấy choáng ngợp vì cảnh sắc tráng lệ và rực rỡ. Vốn là dòng dõi vương giả nhưng cả đời chàng cũng chưa từng thấy kiểu trang trí xa hoa thế này bao giờ, cung điện chẳng phải xây từ ngói gạch, mà trông như những hang động rộng lớn, hoa văn chạm khắc tinh xảo trên những vách đá trắng ngà. Ở sâu dưới mặt nước, lại thiếu ánh sáng mặt trời nhưng lòng cung lúc nào cũng sáng rực, tất cả là nhờ hằng hà sa số các viên minh châu được đặt để khắp nơi, trên vách tường, dưới mặt đất. Xung quanh chỗ nào cũng thấy các dải san hô xếp san sát, muôn hình vạn trạng chẳng từ ngữ nào có thể diễn tả được quang cảnh mà Trọng Thủy nhìn thấy khi ấy. Đang ngơ ngẩn, thì Trọng Thủy bị thủy quân bắt được, cho rằng chàng có ý đồ bất chính, họ dẫn chàng đến trước mặt vua Thủy Tề.
Đúng lúc, Thủy cung đang tổ chức tiệc sinh nhật cho công chúa, Long Vương thấy có kẻ lạ đột nhập thì không vui, nổi giận:
- Người này ở đâu ra, làm mất hết nhã hứng của bổn vương và công chúa, thật không ra thể thống gì!
Người dẫn đầu trong đám cận vệ, quỳ tâu:
- Dạ bẩm bệ hạ, chúng thần đi tuần quanh thì bắt được tên này đang ngó nghiêng, bộ dáng hết sức khả nghi, mà tra hỏi thì hắn cái gì cũng không biết, nên đưa đến đây để người quyết định ạ.
- Cho ngươi lui, người đang quỳ kia ngẩng đầu lên cho bổn vương xem.
Trọng Thủy lặng lẽ ngẩng đầu lên, đối diện với Long vương, bỗng nhiên có tiếng chén rơi vỡ phát ra "choang". Long Vương quay sang nhìn, thì thấy công chúa thần sắc tức giận, mắt ngấn nước, hai tay nắm chặt vạt áo, run run. Long Vương thấy thế càng thêm nghi ngờ, gặng hỏi:
- Ngươi từ đâu tới đây, có ý đồ gì, nếu không muốn mất mạng thì nhanh khai rõ sự tình.
Trọng Thủy bình tĩnh thưa:
- Thảo dân vốn là con trai Triệu Đà, vua nước Triệu, vì một số nguyên nhân mà sau khi chết đi, muốn xuống đây tìm một người con gái tên là Mị Châu để thỉnh tội, kính xin ngài lượng thứ vì đã không mời mà đến, phá hỏng buổi tiệc.
Long Vương, bất ngờ quay sang công chúa, hỏi:
- Mị Châu, con và hắn có quen biết chăng, sao hắn lại mạo muội đến tận đây tìm?
Lúc này nàng công chúa mắt ngọc mày ngài, mới lặng lẽ lau nước mắt, đáp:
- Thưa phụ vương, hắn là người khi xưa con còn tại thế có một mối ân oán sâu nặng, kính xin phụ vương cho con gặp riêng hắn để giải quyết nốt mối nghiệt duyên còn vương vấn chưa giải. Rồi con sẽ thưa lại hết tất cả sự tình cho người!
- Được rồi, con lui xuống đi, cứ từ từ nói chuyện đừng để tổn hại sức khỏe, con mới ốm dậy không lâu. Nếu hắn có gì bất kính với con ta sẽ trị tội hắn thích đáng.
Nói rồi, Long Vương cho người cởi trói cho Trọng Thủy, rồi ra hiệu cho một vài người hầu đi theo chàng và Mị Châu để tránh bất trắc. Mị Châu hành lễ tạ Long Vương rồi lẳng lặng rời khỏi, nét mặt u sầu. Trọng Thủy theo sau cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, bao nhiêu lời muốn nói cứ nghẹn ứ trong cổ, không tài nào thốt ra. Bởi, dù nói câu gì đi chăng nữa Trọng Thủy cũng cảm thấy thật xấu hổ. Đến một lương đình vắng vẻ, Mị Châu ra hiệu cho người hầu lui hết, chỉ còn nàng và Trọng Thủy. Nàng đứng quay lưng về phía Trọng Thủy, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:
- Chẳng lẽ, ngươi lúc còn sống hành hạ, giày xéo tâm can ta, hại ta chưa đủ thê thảm hay sao mà còn theo tìm tới tận đây? Không lẽ, ngươi muốn hại ta thêm lần nữa mới hả lòng hả dạ?
Trọng Thủy lắc đầu liên tục, rồi quỳ sụp xuống, cúi đầu vô cùng khổ sở:
- Không, không phải vậy đâu, nàng đã hiểu lầm ta rồi. Từ lúc nàng chết ta đã hối hận khôn cùng, ta đâu biết đôi ta sẽ có ngày này đâu. Mị Châu nàng ơi, ta từ chối canh Mạnh Bà chỉ để đi tìm nàng, chỉ để cầu xin nàng khoan thứ, có thế mối hối hận ngàn năm trong tìm ta mới có thể nguôi ngoai.
Mị Châu quay phắt lại, đôi mày liễu nhíu chặt, đôi mắt đỏ hoe, môi mím chặt, từng câu từng chữ như cứa vào tâm can:
- Cầu xin? Cầu xin ta tha thứ ư? Lừa dối ta, hại ta nước mất nhà tan, bị cả đất nước oán hận, hại ta bị chính cha ruột chém chết, đến chết rồi cha ta cũng chẳng thèm tha thứ cho ta. Trong mắt ngươi ta chỉ là một quân cờ, một người phụ nữ ngu muội nên dễ dàng bị nhà ngươi dắt mũi. Ta nói cho ngươi biết, ước muốn duy nhất của ta là vĩnh viễn không gặp lại kẻ bạc tình bạc nghĩa như ngươi nữa, ngươi có biết không? Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi đâu, đừng vọng tưởng!
- Mị Châu, ta biết lỗi lầm của ta dù có để nàng đâm trăm ngàn nhát kiếm, cũng chẳng đủ để nàng nguôi ngoai, nhưng thực tình là do bản thân ta quá ngu muội, quá xem trọng quyền lực mà quên mất tình cảm của mình. Chính ta đã khiến nàng ra nông nỗi này, chính ta đã hại nàng phải chịu đau khổ, những nỗi đau ấy ta biết nàng chẳng thể quên được. Mị Châu, chỉ cần nàng tha thứ, ta nguyện vì nàng làm bất cứ việc gì để chuộc tội, dù có phải theo nàng làm trâu làm ngựa trăm kiếp ta cũng không nề hà. Ta chỉ cần nàng tha thứ.
- Từ tha thứ nói ra thật dễ dàng, nhưng làm sao ta có thể tha thứ được đây? Nỗi đau vong quốc, nỗi đau bất nghĩa, nỗi đau bị lừa dối, mỗi ngày mỗi đêm đều như hàng ngàn mũi tên ra sức đâm vào trái tim ta, dằn vặt ta, khiến ta không tài nào chợp mắt. Dù ta may mắn được phụ vương và mẫu hậu nhận làm con gái nuôi, họ đều hết sức thương yêu, nhưng ta vẫn chẳng thể nào quên được. Lúc táng thân nơi bờ biển, trên đường đến hoàng tuyền ta gặp được Mạnh Bà có chén canh quý, tương truyền uống vào có thể quên hết tất cả, để đầu thai. Nhưng ta sao có thể dễ dàng quên tất cả chứ, ta không nhận chén canh ấy, đó là sự trừng phạt duy nhất ta dành cho chính bản thân mình, để trừng phạt sự ngu muội và ngốc nghếch của ta.
Trọng Thủy lẳng lặng, nắm lấy bàn tay run rẩy của Mị Châu:
- Sao nàng phải tự hành hạ mình như vậy, là do ta, tất cả là do ta, nỗi đau ấy đáng lý phải để ta gánh chịu thay nàng. Tại sao khi ấy ta lại hồ đồ đến như vậy, quyền lực thực sự quan trọng như vậy ư? Mặc kệ là ai cần ta không cần, ta chỉ cần nàng. Nàng hãy tha thứ cho ta được chứ? Dù nàng bắt ta phải hồn phi phách tán vĩnh viễn không được siêu sinh ta cũng không nửa lời oán trách.
Nói rồi Trọng Thủy, giơ tay định tự hủy ba hồn bảy phách của mình, Mị Châu hốt hoảng, túm chặt lấy tay Trọng Thủy, nước mắt chảy như mưa.
- Chàng hà tất phải làm thế? Đôi ta còn có thể vãn hồi cái gì đây? Không thể nữa rồi. Suốt trăm năm nay, ta ngày nào cũng nghĩ đến cha, không biết người đang ở chốn nào, không biết người còn hận ta không, rồi ta lại nghĩ đến chàng, ta vừa căm hận lại vừa đau khổ vì tình yêu của ta dành cho chàng. Ta không ngờ có một ngày lại thấy được sự hối lỗi của chàng thấy được chàng cầu xin ta tha thứ, mặc dù điều đó chẳng khiến ta vui vẻ hơn. Trọng Thủy, lâu lắm rồi ta không gọi tên chàng như vậy, ta không thể tha thứ cho chàng được, lương tâm không cho phép ta làm như thế, chi bằng đôi ta hãy cùng quên đi, suốt trăm năm qua có lẽ ta và chàng đã đều chịu đủ dằn vặt, đau khổ rồi. Quên đi thôi.
Trọng Thủy ngây người ra, chàng không ngờ đến cuối cùng Mị Châu vẫn không chịu tha thứ cho chàng, đã một trăm năm chàng khổ công tìm kiếm, chỉ mong câu tha thứ của nàng, thế nhưng không thể, âu cũng đáng, đáng lắm. Kẻ như chàng sao có thể tha thứ được, tự vấn lương tâm chàng cũng chẳng dám tha thứ cho mình, thì lẽ nào Mị Châu lại có thể. Trọng Thủy cười chua xót.
- Cũng phải, duyên số chúng ta đã định là phải vĩnh viễn đối đầu nhau, ta chấp nhận hết. Nhưng nàng đừng tự dằn vặt mình nữa ta chỉ cầu xin duy nhất điều này, xin nàng hãy quên hết đi, ta với nàng cùng đi gặp Mạnh Bà, xin bà ấy chén canh, kiếp sau chỉ mong chúng ta đừng phải gặp cảnh trái ngang nhường này. Được không Mị Châu?
- Cũng tốt, chúng ta hãy quên hết tất cả, quên hết những gì đau khổ ở kiếp này, quên hết những hận thù xưa cũ. Nguyện kiếp sau không gặp lại, dù luân hồi ngàn kiếp cũng không gặp lại. Đó là điều duy nhất ta muốn trừng phạt, trừng phạt cả ta và chàng.
- Được, ta chấp nhận.
Trọng Thủy nắm chặt đôi bàn tay, cổ họng khô khốc chỉ thốt ra được lời ấy. Nói rồi cả hai cùng nhau đến gặp Mạnh Bà. Trên suốt dọc đường đi hoa Bỉ Ngạn nở rực rỡ, loài hoa ấy chỉ thấy hoa mà không thấy lá, có lẽ hoa và lá của nó đã định đời đời kiếp kiếp không thể tương phùng, tựa như mối tình bi thương của những con người mệnh khổ Mị Châu và Trọng Thủy.
Thế nhưng, Trọng Thủy đã lại một lần nữa dối Mị Châu, chàng lén xin Mạnh Bà cho vào luân hồi mà không phải uống chén canh quên chuyện kiếp này, Mạnh Bà đồng ý, chỉ vì hiểu được tấm lòng của của chàng. Cứ thế, Trọng Thủy mang nỗi ân hận và đau khổ đi đầu thai, đến kiếp nào chàng cũng âm thầm tìm và bảo vệ Mị Châu, lặng lẽ nhìn nàng sống hạnh phúc bên người khác, còn Trọng Thủy cứ ôm mối ân hận ngàn đời trải qua sinh, lão, bệnh, tử.
1
0
Man
16/11/2019 18:41:56
Sau nhiều ngày đi tìm Mị Châu không thấy, cho tới một hôm tại thành cổ loa xưa bên cạnh giếng ngọc Trọng Thủy đã tìm thấy xác vợ mình bị vua An Dương Vương chém chết. Quá đau lòng trước cái chết của vợ mình Trọng Thủy nhảy xuống giếng tự vẫn.
Sau khi chết, Trọng Thủy lạc xuống thủy cung, một nơi nguy nga tráng lệ, có rất nhiều ngọc trai châu báu. Nơi phản chiếu cung điện hình bảy sắc cầu vồng vô cùng đẹp mắt. Trọng Thủy nghe đâu đây tiếng của những nàng tiên cá đang múa hát tưng bừng vui vẻ.
Trong khi tâm trạng đang buồn chán, ngơ ngẩn tìm đường ra thì Trọng Thủy nhìn thấy một người con gái ngồi trong phòng riêng, xung quanh có rất nhiều người hầu kẻ hạ. Cô gái vô cùng kiều diễm được mặc quần áo lóng lánh vàng với trên người đeo nhiều ngọc trai châu báu lấp lánh, làm cho vẻ kiêu sa kiều diễm của nàng càng thêm hấp dâm.
Dù trong lòng rất buồn nhưng trước vẻ đẹp của một người con gái kiêu sa kia tôi không thể kìm lòng mà nhìn lâu hơn một chút.
Khi nàng quay hắn mặt ra hướng nơi tôi núp mình ẩn náu thì tôi phát hiện ra cô gái kia chính là Mị Châu vợ của mình. Nàng đang ngồi trước bàn phấn trang điểm lại khuôn mặt vốn rất kiều diễm rồi sau đó nàng thay xiêm y, lên một chiếc kiệu vô cùng tráng lệ. Quá tò mò nên tôi tìm cách đi theo nàng
Tôi thấy nàng đi dự yến tiệc với vua Thủy Tề, bữa tiệc vô cùng thịnh soạn, một bàn đầy thức ăn toàn những thứ cao lương mỹ vị mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Ăn xong nàng lại lên kiệu trở về khi người hầu đã đi ra hết chỉ còn lại mình nàng trong phòng riêng thì tôi đột ngột xuất hiện, khiến cho Mị Châu thất thần hét lên vì giật mình.
Mấy nữ người hầu chạy vào hốt hoảng hỏi Mị Châu có sao không. Nhưng nàng đã định thần lại rồi đuổi họ ra ngoài.
Tôi gặp lại vợ vui mừng khôn tả toan chạy lại ôm nàng để thỏa những ngày nhớ nhung thương nhớ. Nhưng Mị Châu né người tránh cái ôm của tôi. Nàng nhìn tôi giọng khinh miệt hỏi
– Chàng làm gì ở đây? Chàng còn định gặp ta để lợi dụng tiếp à? Ta giờ không còn giá trị để chàng lợi dụng nữa đâu?
Những câu nói của Mị Châu làm tôi đau thấu tim gan. Tôi nhìn nàng rưng rưng nói “Ta biết ta sai khi lừa dối nàng, khi lợi dụng nàng để chiếm lấy nỏ thần cho cha mình. Nhưng tình cảm vợ chồng tình yêu ta dành cho nàng là hoàn toàn chân thật. Chính vì yêu nên ta đã tự kết liễu đời mình để gặp nàng hôm nay?
Mị Châu nhìn tôi ánh mắt sắc lạnh đầy căm hờn nói “Ta không tin chàng nữa. Chàng hãy mau ra khỏi đây nếu không ta sẽ kêu người lôi cổ chàng đi”
Nhìn thái độ cương quyết của Mị Châu tôi hiểu rằng nàng vẫn còn giận tôi nhiều lắm. Nàng chưa thể tha thứ cho tôi trong một sớm một chiều được, bởi chính tôi là nguyên nhân làm cho cha nàng mất nước đưa nàng tới cái chết. Tôi không đáng được tha thứ.
Nên tôi đi ra ngoài, những ngày sau đó tôi xin làm người hầu của vua Thủy Tề để được gần gũi vợ mình nhiều hơn. Mỗi ngày tôi đều nhìn thấy nàng nhưng không dám lại gần chỉ cần nàng khỏe mạnh tinh thần vui vẻ là tôi vui rồi. Tôi âm thầm quan sát và bảo vệ nàng từ xa.
Cho tới một hôm vua Thủy Tề tổ chức một cuộc đi săn, trong đó các thủ lĩnh đều phải tham gia. Trong buổi đi săn này Mị Châu được vua Thủy Tề mời tới tham dự yến tiệc, hưởng những thành quả mà thợ săn mang về. Bởi từ sau khi chết Mị Châu đã được vua Thủy Tề nhận là nghĩa nữ và phong cho nàng chức “Châu nhi công chúa”
Vua Thủy Tề một mực yêu thương trân trọng nàng bởi xưa này nhà vua không sinh hạ được con gái mà chỉ có toàn là con trai. Niềm ao ước có một cô công chúa đã thành hiện thực nên vua Thủy Tề vui lắm.
Trong buổi yến tiệc đó có tổ chức màn thi bắn cung bịt mắt, để cái quan võ có dịp thi tài với nhau. Trong lúc thi thố tài năng, một mũi tên không may trượt khỏi tầm ngắm của người thi bắn về phía chỗ ngồi của Mị Châu tôi lo lắng nàng sẽ bị thương nên vội vàng đưa thân mình ra đỡ.
Mũi tên đâm thẳng ngay gần tim tôi, máu ra rất nhiều làm tôi lịm đi bất tỉnh. Tôi nghe tiếng Mị Châu khóc bên cạnh mình, tiếng vua Thủy Tề gọi thái y…
Sau đó, tôi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên giường, bên cạnh tôi là Mị Châu nàng đang ngủ thiếp đi. Tôi mở mắt lấy bàn tay vuốt nhẹ mái tóc nàng. Đúng lúc đó Mị Châu mở mắt. Nàng nhìn tôi hỏi: Sao chàng lại đỡ tên cho ta?
Tôi nhìn nàng ân cần đáp “Tại ta sợ nàng bị thương”. Mị Châu nghiêm giọng nói “Ta bị thương thì liên quan gì tới chàng. Ta giờ là Châu Nhi công chúa không còn là Mị Châu vợ nàng nữa”
Tôi buồn rầu trả lời “Ta biết nàng oán hận ta. Chính ta cũng oán hận mình. Ta chỉ muốn bảo vệ nàng thôi chứ không đòi hỏi gì ở nàng cả. Nàng cứ yên tâm”
Tôi nhìn Mị Châu nàng quay đi lén lút lau những giọt nước mắt đang chảy trên khuôn mặt. Rồi nàng bước ra ngoài, gọi người hầu mang cháo nóng vào bón cho tôi ăn.
Những ngày sau đó, Mị Châu không tới thăm tôi nữa. Tôi có hỏi người hầu thì được biết công chúa Châu Nhi ngày hôm nay thành thân với Thái tử điện hạ nước láng giềng. Trái tim tôi tan nát. Tôi vội vàng xuống giường đi tìm nàng.
Cuối cùng tôi cũng gặp được nàng, Mị Châu nhìn tôi nói “Chàng gặp ta làm gì? Ta sắp đi thành thân bây giờ ân oán kiếp trước của chúng ta hãy khép lại. Chàng hãy tìm cho mình một người con gái xứng đáng. Còn ta ta đã tìm được cho mình một đấng phu quân thích hợp rồi.”
Nói xong Mị Châu quay đi bước lên kiệu hoa. Tôi nhìn theo bóng dáng chiếc kiệu hoa cho tới khi chỉ còn một chấm nhỏ bé. Trái tim tôi đau đớn, nhưng tôi vẫn nguyện cầu cho Mị Châu của tôi hạnh phúc với tình duyên mới, hy vọng nàng không gặp một người chồng giống như tôi ở kiếp trước”

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 10 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư