Em là học sinh lớp 6. Trong trường em có trồng rất nhiều cây xanh, các cây xanh đều có mỗi lợi ích riêng nên đều đc các bạn học sinh trân trọng. Nhưng chỉ có một loại cây là ko đc quan tâm đến. Em đã nghe được cuộc tâm sự của cây.
Buổi sáng, vào giờ học, em đang lắng nghe cô giáo giảng bài thì nghe đc tiếng xào xạc ngoài cửa sổ. Càng ngày càng rõ hơn, tiếng xào xạc ấy đã trở thành tiếng nói của cây phượng:
- bạn chim sẻ ơi ! Tôi buồn quá!
sẻ hỏi:
- sao bạn lại buồn?
Phượng đáp:
- lúc trước, khi mình còn là một cây non xanh mướt mới vào trường, học sinh nào cũng hằng ngày đến tưới nước cho tôi. Nhưng chỉ vài ngày sau, các bạn học sinh dến bẻ cành, bứt lá của tôi, còn khắc lên mình tôi những dòng chữ nhỏ.
Sẽ tức giận nói:
- thật là độc ác! Các bạn ấy không biết rằng cây xanh có rất nhiều công dụng hay sao?
Cây phượng buồn bã nói tiếp:
- đúng thế! Đến một ngày nọ, các bạn nam tụ tập với nhau ngồi ở dưới gốc tôi. Tôi chào các bạn ấy, nhưng các bạn ấy không chào lại mà còn làm cho tôi bị gãy thân, khiến cho tôi không thể quay trở lại đc nữa. Giờ tôi ko còn lời ích gì nữa rồi, các bạn nhỏ cũng ko chăm sóc cho tôi như xưa nữa.
Sẻ an ủi cây:
- tội nghiệp cậu quá! Ước gì các bạn nhỏ bt trân trọng và yêu quý cây xanh các cậu.
Bỗng tiếng trống vang lên" tùng, tùng, tùng", giờ ra về đã đến, nghe những lời cây phượng với chim sẻ nó, em mới nhận ra lỗi sai của mình. Từ cuộc trò chuyện trên chắc cũng đã để lại cho các bạn học sinh được một bài học quý giá. Rằng chúng ta nên bt yêu quý và trân trọng cây xanh, vì cây cũng có linh hồn, chúng chũng bt đau và bt buồn, vì vậy chúng ta ko nên làm hại những cây xanh tội nghiệp.
HẾT!