Bài làm:
Trong bốn mùa: xuân,hạ,thu,đông..Mùa để lại ấn tượng sâu sắc vs tôi nhất là mùa Đông. Có lẽ tôi thik mùa Đông bởi tính cách tôi vốn trầm lặng,tôi thik sự yên tĩnh,thik không gian yên bình. Và mùa Đông là lúc tôi cs thể hòa mình vào thế giới tĩnh lặng,bình yên nhất.Là lúc tôi cs thể ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên thơ mộng hòa cùng sự lung linh kỳ diệu của những bông tuyết trắng.
Mùa Đông của hai năm trc là lúc tôi cảm thấy hạnh phúc và thư giãn nhất, đến nỗi tới giờ tôi vẫn nhớ rõ như in những hình ảnh tuyệt đẹp ấy.
Hôm đó là một buổi chiều yên tĩnh lạ lùng,tôi cùng người bn thân nhất của mik - Linh, cùng đi dạo quanh hồ nước trong công viên gần nhà. Chúng tôi mặc trên người những chiếc áo bông giày cộp mà ấm cúng. Vì trời khá lạnh nên mọi người ít đi lại xung quanh đó,vậy là tôi và Linh có thể tự nhiên chs đùa vui vẻ vs nhau.Chúng tôi cùng nhau đi dạo xung quanh hồ nước,vừa đi vừa trò chuyện về những quá khứ tươi đẹp từng trải qua cùng nhau..Xung quanh hồ đc bao phủ bởi một hàng cây cổ thụ dài. Tất cả chúng đều đã trút hết lá,chỉ còn lại những cành cây khẳng khiu như những nét phác thảo bằng chì thô xơ. Dưới nền đất lạnh là vô vàn những chiếc lá đỏ phủ kín nửa mặt đường trông như một tấm thảm khổng lồ trải dài khắp công viên. Tôi vs Linh thi nhau hứng vài chiếc lá cuối cùng trên cành chuẩn bị rơi xuống.Cứ nghĩ đến những khoảnh khắc thú vị ấy thì tôi lại bật cười trong vô thức, một nụ cười hạnh phúc,nhưng đâu đs trong nụ cười này là nỗi nhớ nhung và niềm hi vọng tha thiết. Bầu trời hôm đs xám xịt , lạnh lẽo.Dường như ông trời đang lấp sau những màn mây giày đặc vô hình và chìm vào giấc ngủ đông dài miên man.Những làn gió Đông lạnh thấu xương cứ thế thổi qua khiến ai ai cũng phải rùng mình ớn lạnh.Những chú chim thường ngày hót líu lo thì bây giờ cũng im bặt.Không gian yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.Thỉnh thoảng lại nhìn thấy hình bóng mờ mờ ảo ảo trong sương của các bác lao công đang quét lá xào xạc từ đằng xa. Mặt hồ cũng phẳng lặng một cách kỳ lạ, ko một chú cá nào ngóc đầu lên tìm mồi.Rồi những hạt mưa phùn tinh nghịch cũng bắt đầu bay lượn nhảy nhót.Những cơn mưa phùn lạnh lẽo khiến cả thành phố ướt nhẹp.Thỉnh thoảng ms cs vài chiếc xe máy đi qua,mọi người đều mặc những chiếc áo len,áo khoác kín mít thêm một chiếc áo mưa bên ngoài.Khói bếp từ những ngôi nhà gần đó bbay lên nghi ngút.Mọi thứ ngày càng ảm đạm hơn.Bỗng có vài tia nắng nhỏ yếu ớt từ đâu chiểu xuống soi sáng cả mặt hồ,trông thật lung linh,huyền ảo.Những tia nắng ấy tuy bé nhỏ nhưng lại ấp ủ một niềm vui vô cùng lớn.Chúng tôi ở lại ngắm nhìn khung cảnh xung quanh một lượt rồi cũng ra về.
Mùa Đông luôn là bức tranh kém phần tươi sáng nhất bởi những hình ảnh chung một màu xám xịt,rét mướt và lạnh lẽo.Tuy vậy,vẫn cs những ngày mùa Đông bình yên,ẩn chứa đầy sức sống,sự ấm cúng trong lòng người.Và đó là điều khiến tôi thêm yêu cái mùa Đông lạnh buốt này.
-----Hết-----
** Bài có hơi lạc đề chút! đọc xog cho mik xin ý kiến nhé ^-^**