“Dân ta phải biết sử ta,
Cho tường gốc tích nước nhà Việt Nam”.
Ngô Vương đại thắng Bạch Đằng,
Mưu lược tuyệt thế để người đời sau.
Tiếc rằng thập nhị đạo quân,
May mà Vạn Thắng dang tay thu về.
Đinh triều ngắn ngủi ê chề,
Dương hậu trao áo long bào về ai.
Thập đạo Lê Hoàn chứ ai,
Tiền Lê sáng rỡ,Lưu Trừng thất kinh.
Cuối đời Long Đĩnh ngọa triều,
Công Uẩn thấy thế đến thì quay xe.
Ra lệnh hạ thủy dời kinh,
Hoa Lư mấy chốc đã về Đại La.
Ô kìa tiên phát chế nhân,
Lý triều Ngô Tuấn một trang anh hùng.
Chiêu Hoàng thì phận nữ nhi,
Nhường ngôi Trần Cảnh lập nên Trần triều.
Nhiều lần ca khúc khải hoàn,
Xăm tay “sát Thát” thì còn sợ ai.
Ngày xuân ấy ngỡ còn dài,
Hồ Ly đúng nghĩa tiếm quyền làm vua.
Hồ triều chẳng thỏa con dân,
7 năm 6 tháng thì ko còn gì.
Lê Lợi khởi nghĩa Lam Sơn,
Dẹp yên bờ cõi, Lê Sơ bắt đầu.
Lệ Chi biết mấy tang thương,
Ức Trai Thị Lộ nhiễm dòng thác oan.
Tư Thành nhớ mà trả ơn,
Lên ngôi, phá án,rửa oan cho Người.
Ôi thôi sóng gió Bắc kinh,
Mạc vương cùng với Nguyễn Kim đối đầu.
Kẻ tám lạng, người nửa cân,
Tan hoang đổ nát cũng được trăm năm.
15 Trịnh –Nguyễn tranh phân,
Sông Gianh chia cắt mấy phần ruột đau.
Tây Sơn: “áo vải cờ đào,
Giúp dân dựng nước xiết bao công trình”.
Quân ở dưới đó thấu chăng,
Ai Tư Vãn xé ruột gan thếp này.
Nguyễn triều lành ít dữ nhiều,
Bên ngoài nhòm ngó, bên trong bất bình.
Thơ ca có hạn thế thôi,
Anh em nhớ học cho làu nghe chưa.