Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Luyện viết theo dàn bài kể 1câu chuyện về một con vật nuôi có ý nghĩa với chủ

Luyện viết theo dàn bài kể 1câu chuyện về một con vật nuôi có ý nghĩa với chủ

2 trả lời
Hỏi chi tiết
347
0
1
haksncgsysh
27/11/2020 21:07:26
+5đ tặng

Năm học lớp Bốn, tôi bị ốm một trận kéo dài 13 ngày. Trước đó một năm, em Trinh yêu thương của tôi đang học lớp Hai bị ốm rồi mất một cách đột ngột. Bà nội bố mẹ tôi và tôi cứ đau buồn mãi. Đêm đêm, bà và mẹ vẫn sờ tay vào trán tôi, lặng lẽ nhìn đứa cháu ốm đau, nước mắt đầm đìa. Bà thở dài và ho rũ rượi.

      Dạo ấy, tháng 9 mưa tầm ta kéo dài. Một buổi chiều mưa gió, mẹ đang nấu cháo cho tôi, bất ngờ có một con chim lạ ướt lướt thướt bay vào bếp. "Chim sa, cá nhảy” là điềm gở - mẹ thầm nghĩ thế. Mấy lần bị mẹ đuổi ra, nhưng con chim lạ vẫn kêu thảm thiết, như đứa bé khóc, cứ đi vào. Mẹ nói chuyện đó với bà. Bà vội vàng đi xuống bếp, bắt con chim non đặt lên bàn tay gầy guộc. Con chim sáo mỏ vàng mới ra ràng thì bị gió mưa làm rã cánh. Bà nói với mẹ như tự nói với lòng mình:

-   Đây không phải là “chim sa, cá nhảy”. Nó là một em bé mồ côi đang bị tai họa, phải thương nó, phải cứu vớt nó như cứu vớt một con người. Bà nghe nó kêu thê thảm như tiếng gọi của cháu Trinh cơ mà...

      Mẹ và bà lấy cơm nguội cho chim ăn và sưởi ấm cho nó. Đói quá, chim ăn một cách ngon lành. Bố đã mượn một chiếc lồng của anh Ca con bác Thuận để nuôi con chim non.

      Rất lạ là ngày hôm sau đó, tôi dứt cơn sốt rồi khỏe dần, ăn cháo, ăn cơm, đi lại được từ trong nhà ra sân, ra ngõ. Ba ngày sau, tôi đòi bố mẹ đưa tôi đến lớp. Bà và bố mẹ mừng lắm. Mẹ nói với bà và bố:

-   Con chim non này đã mang tin vui, tin tốt lành cho gia đình ta. Ta nên để nuôi và chăm sóc nó...

      Mấy ngày sau đó, bố đã mua được một chiếc lồng son tuyệt đẹp ở thị trấn đem về. Con chim non bé bỏng đã trừ thành một người bạn nhỏ quý mến của tôi.

      Hôm nào đi học về, tôi cũng bắt cho chú chim non một vài con cào cào, châu chấu. Nó vừa kêu ríu ra ríu rít, vừa ăn một cách ngon lành. Tôi tập cho nó ăn mít chín, ăn chuối, ăn khoai, ăn dường, ăn thịt mỡ... Tôi làm theo đúng điều bà dặn là tập cho chim ăn đủ thứ mặn, ngọt... để nó quen dần, không bay mất.

      Chỉ hơn một năm sau, con sáo mỏ vàng đã có một bộ cánh xanh đen biêng biếc, cái đuôi trắng xòe ra như chiếc quạt lụa. Cái mỏ vàng chanh. Cặp mắt tròn óng a óng ánh. Đôi chân bé nhỏ màu nâu, nhảy nhót trông rất ngộ. Sớm sớm, chiểu chiều, con sáo cất tiếng hót véo von.

      Sáng sớm nào cũng vậy, tôi mở cửa lồng, chim đã bay một vòng quanh sân, rồi đậu lên bờ tường. Chim cất tiếng hót ríu rít khi bố mẹ dắt xe đi làm, khi tôi khoác cặp sách lên vai đi học. Chim nhảy chân sáo theo bà ra vườn. Trong lúc bà lúi húi hái rau, nhổ cỏ thì chim đi hết luống rau này đến khóm hoa khác bắt sâu bọ. Mỗi lần bắt được một con sâu ngậm vào mỏ, nó liền bay đến trước mặt bà, kêu ríu rít như để khoe, để báo công. Hôm nào cũng vậy, tôi đi học vừa về tới ngõ thì chú ta đã bay ra đón chào. Nó đậu lên vai, nó đậu lên cặp sách, nó hót mừng ríu rít. Hình như nó hỏi tôi: “Hôm nay anh được mấy điểm 10? Bữa nay có con châu chấu, cào cào đặc sản nào không?”.

      Ba năm sau, cặp mắt con sáo mỏ vàng đã đỏ rực, tiếng hót khàn khàn. Nó tập nói tiếng người. Tôi trở thành “thầy giáo” dạy nó tập nói. Nó rất sáng dạ. Chỉ một thời gian ngắn nó biết gọi bà: “Bà ơi! Có khách! Có khách!”. Nó đánh thức tôi: “Kỳ ơi! Đi học! Đi học!”. Nó vừa ăn chuối vừa khen: “Ngon! Ngon!”. Bô' mẹ đi làm về, nó vỗ cánh, kêu: “Chào ngài! Chào ngài!”.

      Con sáo mỏ vàng thật đáng yêu. Nó là cái đồng hồ báo thức mỗi sáng cho gia đình. Nó đem bao niềm vui cho tất cả mọi người. Nó quyến luyến, nó ân cần, nó quan tâm đến tất cả. Nó quý bà lắm! Bà bị ốm, nó bỏ ăn, suốt ngày đêm quanh quẩn nơi bà nằm. Có bà con nào đến thăm, nó mừng rỡ cất tiếng gọi: “Bà ơi! Có khách! Có khách!”.

      Sáng nay, trời nắng đẹp, con sáo mỏ vàng lại theo bà ra vườn. Mẹ thường nói: “Bà là ân nhân của con chim nhỏ”. Bà thì bảo: “Có con sáo mỏ vàng, cháu bà vừa ngoan vừa học giỏi”. Còn tôi thì thầm nghĩ: “Giá em Trinh còn sống thì năm nay em đã lên học lớp 6 rồi; em sẽ vui sướng biết bao khi có con chim sáo mỏ vàng làm bạn

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Esther
27/11/2020 21:11:06
+4đ tặng

BÀI LÀM :
Có những con người, sự vật, sự việc tuy chỉ thoáng lướt qua ta nhưng nó lại để lại cho chúng ta rất nhiều kỉ niệm. Trong cuộc sống của mỗi người ai cũng có cho mình một người bạn đó có thể là người bạn cùng bạn, đứa bạn hàng xóm gần nhất cùng nhau lớn lên cắp sách đến trường nhưng đó cũng có thể là những “người bạn” – không biết nói, không biết bộc lộ suy nghĩ… nhưng lại khiến ta lưu luyến và nhớ mãi không thôi. Và đối với tôi Bốp chính là một chú chó như thế.

 

Tôi có sở thích rất lớn đối với những động vật xung quanh đặc biệt là chó. Vì từ bé mẹ tôi đã dạy “Chó là loài động vật vô cùng thông minh và thân thiện với con người. Nó vừa là bạn trung thành lại vừa là người lính nhỏ bảo vệ chúng ta”. Chính vì thế tôi có một niềm yêu thích tuyệt đối với “người bạn” nhỏ này.

Năm tôi vào lớp 5 trong một lần đi công tác Phú Quốc bố có dành tặng cho tôi một món quà đặc biệt đó là một chú chó nhỏ xinh xinh có bộ lông màu vàng tuyệt đẹp. Tôi không biết nó trị giá bao nhiêu chỉ nghe ông nội nói lại đây là một giống chó rất giá trị và đặc biệt thông minh. Tôi đặt cho chú chó cái tên thân mật là Bốp.

Cứ như thế tôi nâng niu Bốp mỗi ngày từ việc cho Bốp ăn, xếp chỗ ngủ cho đến việc tắm rửa vệ sinh cho Bốp. Bốp của tôi từ một chú chó nhỏ xíu đã trở thành một chàng trai cao to, lực lưỡng đặc biệt là bộ lông tuyệt đẹp, cái mũi ướt vô cùng thính….

Hàng ngày, mỗi lần chỉ cần nghe thấy tiếng tụi học sinh xôn xao đầu ngõ là Bốp lại đứng vẫy cái đuôi ngoe nguẩy chào đón cô chủ của mình. Bốp cuốn tôi lắm. Nó thích nhất là những buổi chiều tôi được nghỉ học, ngồi đọc sách bên cửa sổ còn Bốp sẽ nằm dài cạnh chân tôi thỉnh thoảng tôi lại đá nhẹ vào người để trêu trọc không cho anh chàng này ngủ gật.

Bốp rất ngoan lại rất tốt bụng. Từ lúc được về nhà đến nay chưa bao giờ chạy đi đâu xa suốt ngày chỉ quanh quẩn mấy nhà hàng xóm rồi lại về. Hầu như chưa bao giờ cắp đồ linh tinh để hàng xóm phải phàn nàn hơn thế nữa cậu chàng lại thường xuyên bắt chuột giúp mấy bác hàng xóm nên rất được yêu quý.  Chiều nào Bốp cũng cùng tôi dảo bước khắp đường làng men theo con đường đê vừa tập thể dục vừa để thư giãn. Bốp vui tính lại còn rất hiền nên bạn nhỏ nào cũng yêu quý.

Tôi vẫn còn nhớ in cái buổi chiều hôm ấy cũng như bao ngày khác Bốp cùng tôi đi dạo quanh làng men theo con đường đất đỏ, hai bên là những ruộng lúa đang thì con gái xanh mơn mởn. Con đường tôi vẫn đi bao lần và vô cùng quen thuộc thì chẳng may có một chiếc hố mới đào không sâu lắm nhưng do bị bước hụt nên tôi bị sụt ngã. Tôi chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi nước mắt chảy ròng ròng. Chân tôi bị thương rồi, hình như là bị trẹo tôi chỉ thấy đau lắm đau điếng đến tận óc.

Lúc ấy phốc ở trên chỉ biết sủa inh ỏi rồi chạy quanh cái hố. Còn tôi thì chỉ biết khóc, chắc Bốp cũng xót ruột lắm vì tôi thấy nó cứ chạy vòng vòng hết đến gần nhìn xuống rồi lại chạy ra xa tìm kiếm sự giúp đỡ. Thế nhưng tầm chập tối thế này thì ai có thể đi ra ngoài mà giúp tôi nữa. Bốp đứng lại mắt nhìn tôi chan chứa tôi biết nó đang lo cho tôi đấy. Tôi cố gắng nín khóc bình tĩnh và nói: Bốp ngoan, chị không sao đâu. Chân chị đau quá! Có thể gọi bố ra đón được không nào?

Nói xong Bốp như hiểu tiếng tôi. Nó đứng im và không còn sủa hay chạy vòng vòng nữa. Một lát tôi không còn thấy bóng Bốp đâu, gọi mãi chỉ thấy Bốp tội nghiệp của tôi đang chạy ngược theo hướng về nhà.

Một lúc sau ông nội tôi với vẻ hớt hải chạy ra. Ông nhìn tôi ngồi đó lo lắng đỡ tôi dậy và hỏi “ Có làm sao không cháu? Đưa chân ông xem nào!” – “ôi chân bị bong gân rồi. May quá nãy ông ở nhà thấy Bốp về sủa vang, rồi cứ cọ chân ông chạy thẳng ra đây. Ông biết ngay có chuyện mà. Thôi ông đưa về nào”.

Tôi được nội đưa về nhà. Rất may chân tôi bị bong gân chứ không phải chấn thương gì nghiêm trọng nghỉ ngơi mấy hôm là có thể đi lại được. Bạn Bốp từ lúc tôi về cứ bám riết quấn lấy tôi không phút nào rời. Thỉnh thoảng lại nhìn cái chân đang đắp thuốc của tôi rồi buồn buồn. Tôi vuốt đầu cu cậu và bảo “ Chị không sao rồi. Cảm ơn Bốp nhé, không có Bốp thì không biết bao giờ chị mới về đến nhà”. Cu cậu chỉ lặng lẽ quẫy đuôi rồi gục đầu vào chân tôi liếm liếm như đang làm nũng vậy.

 

Tuy câu chuyện đã trôi qua rất nhiều năm đến nay bạn Bốp của tôi cũng đã thành một chú chó già. Sức khỏe tuy không còn như trước nữa nhưng nó vẫn mãi mãi là một người bạn thân một chú chó trung thành và trọng nghĩa mà tôi vô cùng yếu quý.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo