buồn trông cửa bể chiều hôm
thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa
Bằng hình ảnh rất gợi tả giàu cảm xúc , nguyễn du đã diễn tả tâm trạng đầy nỗi buồn , nỗi nhớ nhung ấy của kiều .
Tiếp theo nỗi nhớ vô hạn đó , Kiều đã suy nhĩ về thân phận ''bèo dạt mây trôi'' của mình.
buồn trông ngọn nước mới sa
hoa trôi man mác biết là về đâu
Nguyễn du đã diễn tả chính xác nỗi buồn của nàng . Thân phận nàng cũng giông như cánh hoa kia , bại cuốn trôi theo dòng nước ''biết là về đâu''.
Nỗi tâm sự ấy của kiều không chỉ dừng lại , mà cứ tiếp tục lan ra, cảnh vật hiện trước mặt nàng .
buồn trông nội cỏ rầu rầu
chân mây mặt đất một màu xanh xanh.
Nỗi buồn tràn ngập trong con người của kiều , lan ra cảnh vật bên ngoài.Thiên nhiên buồn bã,làm cho nàng nghĩ tới cuộc sống tẻ nhạt , vô vị, cô quạnh .
buồn trông gió cuốn mặt duềnh ..... hết ghi được rồi thông cảm bạn nha!