Quê hương có một vị trí quan trọng trong lòng mỗi người. Mỗi người dân Việt Nam đều có tình cảm thiêng liêng gắn bó với quê hương xứ sở của mình. Đối với những con người lao động, nhất là người nông dân, họ đã gắn bó mật thiết với quê hương. Từ lúc cất tiếng khóc chào đời, rồi tuổi thơ đẹp đẽ, những công việc lao động, rồi cuộc sống gia đình, cho tới lúc chết họ đã sống gắn liền với làng quê. Tình cảm yêu quê hương đất nước là một truyền thống tốt đẹp và đáng quý của dân tộc Việt Nam. Cho dù có ở nơi xa nhưng mỗi người vẫn luôn nhớ về quê nhà của mình. Quê hương như một người mẹ hiền ôm ta vào lòng và dành cho ta những gì tốt đẹp nhất. Quê mẹ là nơi ấp ủ tình yêu thương, nơi nuôi ta lớn, dạy dỗ, an ủi che chở cho ta. Quê hương - hai tiếng thân thương mỗi lần nghe thấy chúng ta không khỏi xúc động bồi hồi. Tình yêu quê hương đã ăn sâu vào máu thịt, đi sâu vào lòng mỗi con người. Vì vậy nếu ai chưa nhận thức chưa có tình cảm gắn bó với xứ sở của mình thì hẳn họ chưa được coi là trưởng thành. Quê hương đi vào lòng con người một cách rất tự nhiên. Người ta có thể nhớ tới quê hương đất nước của mình chỉ qua một món ăn bình dị hay một địa danh đã gắn liền với những kỷ niệm đẹp...Tác hại của nó tàn phá xã hội bao nhiêu thì nó gây những ảnh hương sâu sắc tới mỗi con người bây nhiêu. Trước hết vể hiểm hoạ ma tuý. Nó là chất độc ảnh hưởng xấu đến hệ thần kinh. Nó tạo ra sự lệ thuộc khó cưỡng nổi. Nó làm cho con người ta mất đi phần “người” mà chỉ còn là “con”, nói đúng hơn chỉ còn là “ma”. Ma tuý chia thành nhiều loại như: hồng phiến, hê-rô-in. bạch phiến, thuốc phiện, ma tuý tổng hợp,... Nó làm tê liệt hệ thần kinh, làm cho người nghiện không làm chủ được bản thân. Họ biết đâu rằng chỉ mấy phút “thăng hoa” với “nàng tiên nâu” mà phải trả một cái giá khá đắt. Họ sẽ mãi mãi là nô lệ phụ thuộc vào ma tuý, nhanh chóng đi tới con đường của kẻ tội phạm, bệnh tật và tử vong. Đây chính là cái giá sớm muộn sẽ phải trả giá cho những con người lầm lỗi.