Với mỗi người, tuổi học trò luôn là khoảng thời gian vui vẻ và vô lo nhất. Và đặc biệt, cứ mỗi buổi tựu trường, chúng sẽ mang đến cho ta nhiều cảm xúc thú vị hơn. Tôi cũng vậy, dù đã trải qua rất nhiều buổi tựu trường, nhưng lần nào tôi cũng cảm thấy háo hức và chờ mong ngày này. Và đặc biệt, cái cảm giác lần đầu tiên tôi bước chân đến ngôi trường cấp 3 của tôi lại khiến tôi nhớ sâu sắc hơn. Đó là trường Trung Học Phổ Thông Ngô Quyền – Biên Hòa, Đồng Nai.
Trường Ngô Quyền là ngôi trường ước mơ từ nhỏ của tôi. Từ lâu, tôi đã hi vọng mình có thể được học trong môi trường này. Vì đây là một ngôi trường nổi tiếng với bề dày thành tích học tập và các hoạt động văn nghệ thể thao. Do đó, ngôi trường này không chỉ là mơ ước của tôi, mà còn là mơ ước của nhiều bạn học khác. Cứ thế, nuôi dưỡng ước mơ bằng sự phấn đấu học tập của mình. Tôi đã đậu vào ngôi trường cấp 3 mà tôi mơ ước.
Và cái cảm xúc hân hoan vui mừng của tôi càng được nhân lên gấp bội, khi tôi nghe tin mình được xếp vào lớp nguồn của khối 10A1. Quả thật, bao niềm vui, hạnh phúc và xen lẫn một chút tự hào vỡ òa trong tôi. Mọi thứ đã khiến tôi háo hức và mong ngóng ngày tựu trường từng ngày.
Buổi tựu trường, tâm trạng tôi bỗng nhiên trở nên khác lạ. Một chút bối rối, một chút ngỡ ngàng và một chút gì đó lo lắng diễn ra trong lòng tôi. Thú thật, lúc ấy, tôi rất hi vọng mình được như ngày xưa, được người thân đưa đến lớp. Có lẽ, vì mọi thứ diễn ra trước mắt tôi, đã khác hoàng toàn so với trước kia. Đã không còn tiếng cười đùa, chạy nhảy nô giỡn. Hãy không còn những người thầy cô quen thuộc. Thay vào đó là một không khí trạng trọng hơn, “trưởng thành” hơn. Và thầy cô, bạn bè cũng hoàn toàn mới.
Tất cả những cảm giác ấy, nó khiến tôi có chút rụt rè khi bước qua cổng trường. Nhưng, đây là ngôi trường tôi mơ ước bấy lâu, tại sao tôi lại sợ hãi như vậy? Sốc lại tinh thần, tôi tự tin và bước đến lớp học của mình hơn. May mắn đã mỉm cười, tôi phát hiện 2 đứa bạn cấp hai của tôi học chung lớp mình. Tụi nó cũng y chang tôi, vừa gặp mặt nhau là mừng rỡ, chạy lại nói chuyện vui vẻ. Mải nói chuyện với nhau, tôi dần quên đi cảm giác sợ hãi và rụt rè ba đầu.
Một lát sau, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp. Trong đầu tôi hiện lên hàng loạt câu hỏi. Cô chủ nhiệm mình dạy môn gì nhỉ? Không biết cô có nghiêm không? Hôm nay mình phải làm gì?… Và, ngay lập tức cô cũng giải đáp toàn bộ những câu hỏi ấy của tôi. Cô chủ nhiệm của tôi là cô Hoa – dạy môn Ngữ Văn. Cô rất hiền và dịu dàng. Buổi gặp đầu tiên đó, có nhẹ nhàng tâm sự và nói chuyện với cả lớp. Nhưng một người mẹ, cô đã truyền tải một cách ân cần những lời nhắn nhủ cho chúng tôi khi mới bước vào một môi trường học tập mới.
Sau buổi giới thiệu, cô cũng bắt đầu bầu chọn ra các cán sự trong lớp. Buổi bầu chọn diễn ra rất vui vẻ và gần gũi. Các bạn trong lớp đều rất thân thiện và hòa đồng. Cứ như vậy, tôi bỗng cảm thấy rất mong chờ được làm quen và học tập tại lớp 10A1 này. Và tôi cũng cảm thấy thân quen hơn với ngôi trường mới.