Hôm ấy là chủ nhật nên tôi cùng đến nhà Lan - cô bạn thân nhất để chơi. Chúng tôi là bạn thân từ hồi còn học Tiểu học cho đến tận bây giờ.
Có thể nói, tình bạn của cả hai vô cùng gắn bó. Khi đến nơi, Lan đã bảo tôi lên phòng đợi để bạn đi chuẩn bị hoa quả. Tôi vui vẻ lên phòng Lan, bật nhạc và nằm xuống giường. Bỗng nhiên tôi cảm thấy như có vật gì đó dưới gối. Tôi liền lấy ra xem, thì ra là cuốn nhật ký của Lan. Tranh thủ khi Lan chưa lên, tôi lén mở cuốn nhật ký ra đọc. Vì quá chăm chú đọc mà tôi không biết rằng Lan đang đứng trước cửa. Bỗng nhiên, Lan hét lên:
- Sao cậu lại đọc trộm nhật ký của tớ? Cậu thật là quá đáng!
Tôi nhìn lên thì thấy khuôn mặt của Lan đang rất là tức giận. Tôi vội vàng gập cuốn nhật ký lại và để về chỗ cũ. Tôi không dám nói gì cả. Chỉ biết lắp bắp nói tiếng xin lỗi:
- Tớ… xin…
Chưa kịp nói hết câu thì Lan đã đi xuống dưới nhà mà không nói lời nào nữa. Tôi biết rằng lúc này cả hai đang cần có một khoảng thời gian một mình yên tĩnh. Chính vì vậy, tôi nhẹ nhàng đi xuống nhà, rồi ra về. Trên đường về, tôi nghĩ lại mọi chuyện vừa mới xảy ra. Tôi tự trách bản thân mình chỉ vì tò mò mà xem trộm nhật kí của bạn. Chắc chắn Lan đã rất giận.
Về đến nhà, tôi liền nhắn tin cho Lan để xin lỗi. Không thấy Lan trả lời. Tôi vô cùng lo lắng, thậm chí nghĩ rằng có thể tình bạn này sẽ mãi mãi mất đi. Sáng hôm sau khi đến lớp, tôi nhìn thấy Lan đã ở đến từ khi nào. Nhìn thấy tôi, Lan mỉm cười và vẫy tay chào tôi. Tôi ngạc nhiên lắm nhưng cũng bước đến và ngồi xuống cạnh Lan.
- Lan ơi, cho tớ xin lỗi nhé!
- Hân này, tớ cũng xin lỗi vì hôm qua đã quát bạn nhé!
- Không đâu, tớ đã có lỗi khi đọc trộm nhật ký của cậu. Ai cũng có quyền tức giận khi gặp phải tình huống này. Tớ hứa chắc chắn sẽ không có lần sau nữa đâu.
Tôi nhìn Lan đầy mong đợi. Lan im lặng một lúc rồi mỉm cười. Nụ cười ấy khiến tôi hiểu rằng Lan đã tha thứ cho tôi.