Mỗi chúng ta, ai rồi cũng sẽ chào đời bằng những tiếng khóc the thé([từ láy], trải qua những năm tháng tuổi thơ êm đềm, khôn lớn trưởng thành và sau cùng lại trở về với cát bụi. Không một ai có thể đảo trái vòng luân hồi miên viễn ấy. Và trong mỗi chặng đường ta qua, có những điều sẽ mãi mãi ở lại trong kí ức như một món quà mà Thượng Đế ban tặng. Và có lẽ đẹp đẽ nhất là ký ức về những năm tháng tuổi học trò gắn bó bên những mái trường thân yêu. Có lẽ với ai cũng thế, mái trường ban đầu là sự xa lạ, là nỗi sợ hãi không thôi. Ngày đầu tiên đến lớp cũng là ngày phải rời khỏi vòng tay mẹ, là ngày phải ở cùng với một đám trẻ con giống như mình nhưng mình lại chẳng hề biết chúng, là ngày một người ta chưa từng gặp qua bước vào lớp và bắt đầu chỉ cho ta học những điều ta chưa từng biết đến. Mái trường, trong tâm trí của những đứa trẻ ngây ngô như chim non bắt đầu tập vỗ cánh là một điều gì đó mới đáng sợ làm sao! Rồi thời gian qua đi, những chú chim non ấy cũng quen dần với môi trường mới, trường học không còn là nỗi ám ảnh mà là nơi đầy những niềm vui và những điều bổ ích. Có người đã từng nói “ trường học là ngôi nhà thứ hai”. Quả đúng là như vậy. Nhẫm tính cũng đủ thấy thời gian ở trường mỗi ngày của một đứa trẻ cũng chiếm gần nửa thời gian trong một ngày của nó. Đến trường là đến với những chân trời tri thức mới, đến với những niềm vui mang những thanh âm của tiếng ve và màu đỏ của những cánh phượng, màu tím của những cánh bằng lăng. Mái trường cũng là nơi ta có những kỉ niệm mà mãi sau này, trên những chặng đường đời khác ta chẳng bao giờ có được. Những chiếc ba lô[từ mượn] đến trường rất tương bừng, nhộn nhịp, vui tươi. Là tình bạn thơ ngây, trong sáng, tuy trẻ còn nhưng chẳng vụ lợi. Là thầy cô, những người cha người mẹ thứ hai có thể nghiêm khắc hay dịu hiền, có thể trách phạt ta khi ta phạm lỗi, nhưng mãi sau này, sẽ chẳng còn có ai ngoài bố mẹ ta quan tâm chúng ta nhiều đến thế. Thời học sinh bao giờ cũng là khoảng thời gian đáng nhớ nhất của một đời người. Có những niềm vui và có cả những nỗi buồn. Đã bao giờ bạn không muốn trở về nhà và cũng chẳng biết đi đâu, nơi đầu tiên bạn nghĩ đến và thấy bình yên nhất là mái trường với lớp học phấn trắng bảng đen? Mái trường có ý nghĩa đối với mỗi chúng ta là thế nhưng dường như chính ta chẳng nhận ra điều đó cho đến khi đã rời xa hoặc sắp phải rời xa nơi ta đã từng gắn bó như ngôi nhà của mình. Hãy biết trân trọng những phút giây còn được ngồi trên ghế học sinh, còn được bảo bọc và chở che, quan tâm bởi gia đình và xã hội bởi sẽ chẳng bao giờ trên đường đời ta có thể được thêm một lần như thế nữa.