Sự khác biệt lớn về mức độ tập trung công nghiệp giữa Miền Đông và Miền Tây Trung Quốc có nguyên nhân chính là do sự khác biệt về điều kiện tự nhiên, lịch sử phát triển kinh tế và chính trị của hai khu vực này.
Trước khi Cách mạng Thanh Niên ở Trung Quốc diễn ra vào cuối những năm 1940, Miền Đông Trung Quốc đã được phát triển kinh tế hơn so với Miền Tây. Lý do là do vị trí địa lý của Miền Đông, với đường sông lớn và đất đai phong phú, thuận lợi cho việc phát triển nông nghiệp và công nghiệp. Ngoài ra, Miền Đông đã được nhà nước Trung Quốc đầu tư phát triển hơn so với Miền Tây.
Sau khi Cách mạng Thanh Niên diễn ra, chính phủ Trung Quốc đã tập trung đầu tư vào Miền Đông, để phục hồi kinh tế và phát triển công nghiệp. Miền Tây Trung Quốc lại phải chịu ảnh hưởng của chiến tranh và thiếu hụt các nguồn lực, không thể phát triển kinh tế và công nghiệp như Miền Đông.
Ngoài ra, Miền Tây Trung Quốc cũng có những đặc điểm tự nhiên khác biệt so với Miền Đông, với địa hình đồi núi phức tạp và thiếu hụt nguồn nước, không thuận lợi cho việc phát triển nông nghiệp và công nghiệp.
Vì vậy, sự khác biệt lớn về mức độ tập trung công nghiệp giữa Miền Đông và Miền Tây Trung Quốc có nguyên nhân chính là sự khác biệt về điều kiện tự nhiên, lịch sử phát triển kinh tế và chính trị của hai khu vực này.