Công nghệ càng phát triển thì khoảng cách con người lại càng xa hơn. Vậy làm thế nào để xóa bỏ khoảng cách vô hình ấy? Ngày nay, khi xã hội phát triển, con người sử dụng điện thoại máy tính càng nhiều thì sự lạnh lùng càng trở nên lớn hơn. Dường như họ vô cảm, lãnh đạm với nhau trong mọi hoàn cảnh, mọi sự việc xảy ra xung quanh mình. Có nhiều trường hợp thấy người khó khăn mà không giúp đỡ, thấy nạn mà không tương trợ, thấy đáng thương nhưng ngoảnh mặt làm ngơ. Người ta chú tâm vào các trang mạng xã hội hơn là những cuộc trò chuyện ở ngoài. Thói hư, tật xấu, tệ nạn,…tràn lan nhưng con người lại vô cảm dửng dưng với điều đó. Thậm chí, họ trở nên máu lạnh với chính đồng loại, làm ngơ trước nhiều vụ án giết người man rợ, khủng khiếp. Nếu điều này còn cứ tiếp diễn liệu xã hội này sẽ tồn tại được bao lâu? Bởi lẽ “nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi thiếu vắng tình thương” nên cần chúng ta cần xóa bỏ đi khoảng ấy, kéo con người gần lại bằng tình thương. Trước hết, hãy quan tâm đến người xung quanh, sẵn sàng giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn hơn mình. Đừng chỉ để ý đến tư lợi cá nhân, hãy một lần sống vì tập thể, vì người khác, biết nghĩ đến lợi ích chung của mọi người, hướng đến một kết quả tốt đẹp của cộng đồng. Hãy một lần ngưng làm ngơ trước khó khăn hoạn nạn của mọi người mà ra tay cứu giúp, chia sẻ với những mảnh đời bất hạnh. Điều đó tuy không thể thay đổi ngay xã hội nhưng có thể thắp sáng niềm tin một con người, kéo gần hơn khoảng cách vô hình kia. Mô hình cây ATM gạo là phát minh tuyệt vời như thế, đã giúp người với người chia sẻ với nhau. Tuy nhiên, xã hội cần nhiều hơn như thế. Bởi vậy, mỗi người hãy dành ra chút thời gian trong ngày của mình để chia sẻ tình yêu với người xung quanh, thắp lên ngọn lửa sưởi ấm xã hội còn lạnh lẽo này.