Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết một bài văn tưởng tượng

viết 1 bài văn tưởng tượng
2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
53
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Trong một thế giới tưởng tượng, nơi mà mọi điều đều có thể xảy ra, tôi muốn kể cho bạn nghe về một cuộc phiêu lưu đầy màu sắc và kỳ diệu.

Một ngày nọ, khi tôi đang đi dạo trong một khu rừng rậm, tôi bất ngờ phát hiện một cánh cổng bí ẩn. Không thể cưỡng lại sự tò mò, tôi tiến gần và chạm vào cánh cổng. Ngay lập tức, tôi bị cuốn vào một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Thế giới này được bao phủ bởi những bông hoa lấp lánh và cây cối xanh tươi. Mọi thứ xung quanh tôi đều tỏa sáng và phát ra những âm thanh êm dịu. Tôi cảm nhận được sự yên bình và hòa quyện với thiên nhiên.

Trong thế giới này, tôi gặp gỡ những sinh vật kỳ lạ. Có những con chim có màu sắc tươi đẹp và có khả năng hát những giai điệu chưa từng nghe. Có những loài hoa có khả năng biến màu theo cảm xúc và phản ánh tâm trạng của con người. Có những con thú có khả năng nói chuyện và truyền đạt thông điệp yêu thương.

Tôi tiếp tục cuộc hành trình của mình và khám phá ra một thành phố phồn hoa. Các tòa nhà được xây dựng từ những viên đá quý và phản chiếu ánh sáng màu sắc khắp nơi. Các người dân trong thành phố đều mặc những bộ trang phục lộng lẫy và có khả năng biến đổi theo ý muốn. Họ sống trong sự hòa hợp và tôn trọng lẫn nhau.

Trong thế giới tưởng tượng này, không có sự căng thẳng hay xung đột. Mọi người sống trong sự hòa quyện với thiên nhiên và biết cách trân trọng những điều tốt đẹp xung quanh. Mọi người luôn sẵn lòng giúp đỡ nhau và chia sẻ niềm vui.

Cuộc phiêu lưu trong thế giới tưởng tượng này đã giúp tôi nhận ra rằng, dù có khác biệt và đa dạng như thế nào, chúng ta vẫn có thể sống hòa hợp và yêu thương nhau. Đó là một bài học quý giá mà tôi sẽ mang theo suốt cuộc đời.

Khi tôi rời khỏi thế giới tưởng tượng và trở lại thực tại, tôi mang trong lòng niềm hy vọng rằng một ngày nào đó, thế giới thực cũng có thể trở nên như thế. Một thế giới đầy màu sắc, yên bình và tình yêu thương.
1
0
Lam Anh
30/07/2023 14:27:01
+5đ tặng

  Đêm mùa hè, ánh trăng dịu dàng tỏa sáng khắp mặt đất, chảy tràn qua kẽ lá, đọng từng giọt sáng lung linh trên chiếc chõng tre, nơi bà cháu em đang nằm hóng mát. Em ghé đầu vào ngực bà, hít hà mùi trầu thơm nồng, nũng nịu đòi bà kể chuyện. Bà em có cả một kho chuyện mà lúc nào em cũng háo hức muốn nghe. Tiếng bà chậm rãi thủ thỉ bên tai ... Em thấy mình bồng bềnh lơ lửng trong thế giới cổ tích thần kì ...

   Tiếng trống đồng rộn rã đâu đây. A! Hôm nay là ngày vua Hùng mở hội chọn người kế vị. Hai mươi hoàng tử đã vào cung. Các lễ vật lần lượt được dâng lên. Chao ôi, toàn những thứ quý hiếm trên rừng dưới biển, những ngọc ngà châu báu lấp lóa dưới ánh mặt trời. Nhưng vua Hùng dường như vẫn còn băn khoăn điều gì.

   Vừa lúc đó, hoàng tử Lang Liêu bước vào. Khác với các anh em, Lang Liêu vẫn mặc bộ quần áo nâu giản dị thường ngày. Chàng kính cẩn mở mâm lễ vật dâng vua cha. Một mùi thơm vừa quen thuộc vừa tinh khiết dậy lên. Vua Hùng tươi cười phán rằng:

   - Đây. Đây mới chính là thứ lễ vật quý giá mà ta mong đợi! Lang Liêu, con xứng đáng là người nối ngôi ta!

   Lạ lùng quá ! Điều gì đã khiến vua Hùng hài lòng đến thế ? Em vội bước tới gần và hỏi :

   - Lang Liêu ơi, chàng đã dâng lên vua cha lễ vật gì vậy ?

   Lang Liêu mỉm cười :

   - Cô bé ơi, có gì đâu ! Ta đã dùng gạo nếp, đậu xanh, thịt lợn để làm ra hai thứ bánh. Bánh chưng vuông tượng trưng cho mặt đất, bánh giầy tròn là hình ảnh của bầu trời. Bằng chính sức lao động của mình, ta muốn dâng lên Tiên Vương và vua cha tinh hoa của trời đất này !

   - Chà ! Hay thật ! Lang Liêu ơi, chàng sẽ là vị vua sáng suốt, đức độ nhất của muôn dân !

   Tạm biệt Lang Liêu, em bước tiếp. Đang mải mê ngắm nhìn cỏ cây, hoa lá, em bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng khóc thút thít, tức tưởi đâu đây. Kia rồi ... bên bờ giếng có một cô gái quần áo rách rưới đang ngồi cạnh đôi thùng gánh nước. Cô Tấm đây sao ? Em khe khẽ hỏi :

   - Chị Tấm ơi, chị có điều chi oan ức vậy ?

   Chị Tấm ôm mặt nức nở :

   - Mẹ con nhà Cám đã giết Bống của tôi rồi ! Hu ... hu ...

   Em lau nước mắt cho chị :

   - Nín đi chị Tấm! Một con cá Bống bé nhỏ, có gì mà chị phải tiếc thương đến thế!

   - Trời ơi, đối với tôi lúc này, Bống là tất cả! Bống là người bạn tâm tình, là nguồn an ủi. Mất Bống, tôi đau khổ lắm!

   Hiểu được nỗi lòng của chị, em dịu dàng khuyên:

   - Một cô gái chăm ngoan, nhân hậu như chị nhất định sẽ được hạnh phúc, chị Tấm ạ!

   Chị Tấm nhìn em, cặp mắt ánh lên niềm hi vọng và tin tưởng.

   Bỗng nhiên, một vầng hào quang lóe sáng, Bụt xuất hiện ngay trước mặt em. Đưa tay chậm rãi vuốt chòm râu bạc trắng như bông, Bụt ân cần nói với chị Tấm:

   - Cháu thân yêu của ta! Cháu hãy tìm lấy xương Bống bỏ vào lọ chôn xuống chân giường. Ít lâu nữa, điều kì diệu sẽ đến với cháu đấy, cháu ạ!

   Chị Tấm chưa kịp cám ơn thì Bụt đã biến mất sau làn khói sương hư ảo. Em cùng chị tìm xương Bống nhưng tìm hoài không thấy. May sao con gà tốt bụng đã giúp chị tìm ra. Chị Tấm làm theo lời Bụt dặn. Chia tay chị, em chân thành chúc chị sẽ gặp nhiều may mắn.

   Em lại thong dong bước tiếp. Trên bãi cỏ non xanh, một bầy hươu đang nhởn nhơ gặm cỏ. Em mải mê bước theo chú hươu sao có cặp sừng tuyệt đẹp. Một khu rừng hiện ra trước mắt em. Tiếng chim ca ríu rít, suối chảy róc rách, những bông hoa rực rỡ lạ kì đang ngả đầu vào nhau thì thầm trò chuyện. Em dừng lại trước một tảng đá lớn màu trắng đục. Cạnh tảng đá là một cây cau cao vút, tàu cau rủ xuống như âu yếm, chở che. Một dây trầu với những chiếc lá xanh mướt dịu dàng quấn quanh thân cây như chẳng muốn rời. Em thốt lên thích thú:

   - Ồ! Thì ra anh em, vợ chồng nhà họ Cao đã gặp nhau ở chốn này ư?

   - Đúng thế đấy cô bé ạ!

   Em giật mình ngẩng lên. Ngọn cau lắc lư thổ lộ tâm tình:

   - Cô bé ơi, ta đã nghi ngờ vợ và em trai, những người thân yêu nhất của ta. Ta đã mắc phải một lỗi lầm không dễ gì chuộc lại ... Nhưng thật may mắn là vợ và em trai ta rất yêu thương ta. Bây giờ, gia đình ta đoàn tụ ở đây thành một tổ ấm vĩnh hằng. Cô bé ơi, hãy trân trọng những người thân yêu, đừng để tâm hồn mình bị vấy bẩn bởi những ý nghĩ xấu xa ...

   Cây cau lắc lư. Một giọt nước trong suốt như nước mắt nhỏ xuống lá trầu không rồi rơi xuống tảng đá. Mắt em bỗng cay cay. Tình cảm gắn bó yêu thương của ba con người tội nghiệp này thật là đáng quý!

   - Ôi! Cháu tôi khóc mê này!

   Tiếng bà dịu dàng bên tai em. Mùi trầu quen thuộc tỏa ra thơm nồng, dễ chịu. Trầu cau, trầu cau, sự tích trầu cau ... Chưa bao giờ em thấy xúc động thấm thía đến như vậy.

   Em tiếp tục cuộc phiêu du. Đến khi mỏi chân, em dừng lại trước cảnh tượng kì lạ: một chàng trai tuấn tú ngồi trên chiếc võng đào mắc giữa hai thân cây đang say sưa thổi sáo. Lưng chừng đồi, một đàn bò đông đúc thong dong gặm cỏ. Em nín thở vạch kẽ lá ra nhìn, sợ rằng một tiếng động mạnh lúc này sẽ phá hỏng mọi chuyện. Tiếng sáo vẫn dìu dặt như tâm tình, như mời gọi.

   Bỗng có tiếng cành cây khô gãy dưới chân. Chàng trai biến mất, chỉ còn Sọ Dừa lăn lóc trên đám cỏ xanh. Có lẽ đây là chàng Sọ Dừa trong câu chuyện bà đã kể cho em nghe.

   Lát sau, một cô gái xinh đẹp tươi cười bước tới bên chàng. Nàng mở chiếc giỏ mây ra, lấy cơm canh ân cần mời chàng ăn. Sọ Dừa ăn rất ngon miệng. Trong khi đó, cô gái nhìn chàng với ánh mắt đầy thiện cảm.

   Đến lúc cô gái ra về, em vội vàng chạy theo và hỏi:

   - Chị ơi! Chị có phải là nàng Út con gái phú ông không? Tại sao chị lại yêu chàng Sọ Dừa xấu xí?

   Nàng Út cười hiền hậu trả lời:

   - Em lạ lắm phải không? Lần đầu gặp Sọ Dừa, chị cũng có cảm giác sợ hãi như mọi người. Nhưng thấy ai cũng xa lánh chàng, mà chàng nào có tội tình gì nên chị lại thấy thương. Cũng là một con người mà chàng phải chịu thiệt thòi quá lớn. Chị muốn bù đắp phần nào nỗi cô đơn buồn tủi của chàng. Ngày tháng qua đi, chị đã quên hẳn cái vỏ ngoài xấu xí của chàng lúc nào chẳng rõ. Chị đã thấy ở chàng một con người trung thực, siêng năng, một tâm hồn đẹp đẽ. Chị say mê tiếng sáo của chàng và rồi chị đã yêu chàng ...

   - Ôi! Chị Út xinh đẹp và nhân hậu quá! Em chúc cho chị và chàng Sọ Dừa của chị được hạnh phúc!

   Em vừa dứt lời thì một làn gió ào ào nổi lên. Một đám mây ngũ sắc sà xuống bao quanh Sọ Dừa. Thoáng chốc, đám mây tan, một chàng trai tuấn tú hiện ra. Chàng dịu dàng nắm tay nàng Út. Nàng Út bối rối định rụt tay lại thì giọng nói trầm ấm của chàng đã vang lên:

   - Đừng sợ, ta chính là Sọ Dừa của nàng đây! Tấm lòng nhân hậu của nàng và lời cầu chúc chân thành của cô bé đã giúp ta trở lại làm người.

   - Trời ơi! Chị biết lấy gì để đền ơn em đây!

   Nàng Út xiết chặt tay em và thốt lên sung sướng.

   - Em mừng cho anh chị!

   Em choàng tỉnh dậy. Bà vẫn nằm bên cạnh, bỏm bẻm nhai trầu. Mùi trầu nồng ấm quen thuộc phảng phất quanh em. Em thầm thì: "Bà yêu quý ơi! Bà chính là bà tiên đầy phép màu nhiệm. Bà đã đem lại cho cháu những giấc mơ thật tuyệt vời!".

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
0
Vân Anh
30/07/2023 14:27:18
+4đ tặng

    Nhiều khi do cuộc sống quá xô bồ tấp nập, tôi không dành thời để nhớ lại những chuyện xưa. Trong một lần vừa ngẫu nhiên, có lẽ cũng là một cái duyên, tôi đã trở lại trường cấp hai trước kia mình từng học. Khi ấy, tôi mới nhận thấy mình cất giữ kí ức quá lâu, đây chính là dịp tôi trở về tuổi thơ.

    Sau nhiều năm nỗ lực học tập, giờ đây tôi đã thành đạt. Mới đây, tôi vừa được công ty cử đi công tác xa. Không ngờ nơi tôi được cử đến lại chính là quê ngoại của mình, nơi mà tôi đã gắn bó suốt bốn năm học cấp hai. Ngày ấy bố mẹ tôi đi làm ăn xa nên gửi tôi về quê để ông bà ngoại tiện chăm sóc. Tôi cũng chuyển về học ở ngôi trường gần đấy. Ngôi trường đã để lại trong tôi biết bao kỉ niệm.

    Biết tin mình sẽ được về quê trong chuyến công tác, tôi quyết định sẽ sắp xếp về thăm trường cũ một chuyến. Vừa về đến quê, sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, chuẩn bị quần áo thật chỉnh tề, rồi bước đi trên con đường đến trường như những ngày còn thơ bé. Con đường đất nhỏ giờ đã được xây lại thành một con đường lớn để thuận tiện cho xe cộ đi lại. Cánh đồng lúa hai bên đường đã không còn, giờ chỉ thấy san sát nhà cửa cao tầng. Lòng tôi chợt man mác buồn, nuối tiếc nhớ hương lúa non ngọt ngào của ngày ấy. Đi phía trước tôi là một đám học trò nhỏ vừa đi vừa trêu đùa thật vui vẻ. Tôi trước kia cũng tinh nghịch, láu cá không kém, thỉnh thoảng cũng hay bị phạt vì tội nghịch ngợm. Nhìn mấy đứa nhỏ sao giống mấy cô cậu bạn của tôi quá. Tôi chợt nghĩ: “Không biết bây giờ các của mình ra sao rồi”.

    Cuối cùng đã đến cổng trường rồi. Hình ảnh ngôi trường khác xưa nhiều quá. Cái cổng gỗ tạm bợ ngày xưa bây giờ đã được xây lại thật vững trãi. Tấm biển ghi tên trường nhỏ nhắn giờ đã được thay bằng một tấm biển thật to, ghi rõ dòng chữ mạ vàng “Trường THCS Chợ Chậu”. Tôi định bước vào cổng nhưng bỗng có tiếng nói gọi:

    - Cháu ơi, bây giờ chuẩn bị vào giờ học nên người ngoài không được vào trường đâu nhé.

    Tôi chợt ngoảnh mặt lại và thấy đó chính là bác bảo vệ. Chắc bác cũng đã ngờ ngờ nhận ra tôi nên cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi bước đến chào bác và hỏi:

    - Bác có còn nhớ cháu không? Cháu là Quân lớp cô Tuyết ngày xưa đây ạ!

    Tôi giới thiệu xong bác mới nhớ ra. Hai bác cháu ngồi trò chuyện một lúc. Ngày trước tôi nghịch, hay bị bác nhắc nhở nên bác ấn tượng với tôi lắm, sau mười năm mà bác vẫn còn nhớ mặt tôi. Bác đã đồng ý cho tôi vào trong trường tham quan một lúc.

    Mới bước vào trong trường, tôi không thể tin vào mắt mình nữa. Ngôi trường nhỏ giờ đây đã là những tòa nhà cao tầng hiện đại. Trường đã mở rộng quy mô nên học sinh rất đông. Các lớp học giờ hiện đại quá, có đầy đủ các thiết bị học tập cân thiết. Ngày xưa khi tôi đi học chỉ có mấy bộ bàn ghế và tấm bảng đen. Các cô cậu học trò với khuôn mặt ngây thơ ngồi ngay ngắn trong lớp nghe giảng. Tôi bước đến góc sân nơi mình thường chơi bóng cùng mấy cậu bạn, nhưng góc sân đó giờ chỉ còn mình tôi đứng. Giọng giảng bài của các thầy cô vẫn từ trong lớp vọng ra. Tôi ngồi vào hàng ghế đá tự nhớ lại kỉ niệm và rồi tự bật cười vì sự ngây thơ của mình trước kia. Vì không muốn làm phiền ai nên tôi định ra về. Vừa đứng dậy quay lưng đi tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

    - Có phải Quân đúng không em?

    Tôi quay mặt lại, thật bất ngờ, chính là cô Tuyết – cô giáo chủ nhiệm tôi suốt bốn năm cấp hai. Không ngờ cô vẫn nhớ đến tôi. Cô nói rằng cô đang đứng giảng trong lớp, vô tình thấy tôi ngoài sân nên đã nhận ra tôi luôn. Hai cô trò ra phía ghế đá để trò chuyện một lúc. Cô hỏi tôi rất nhiều về công việc, cuộc sống, gia đình. Cô nói:

    - Ngày trước em nghịch ngợm nhất lớp thế mà giờ cũng đã trưởng thành thế này rồi. Cô mừng lắm!

    Dù đã xa trường mười năm nhưng khi gặp lại tình cảm cô trò vẫn thân mật như vậy. Tôi cảm thấy mình thật có lỗi vì bấy lâu nay không về thăm lại trường, thăm lại thầy cô. Tôi nghĩ rằng sau này mình sẽ thường xuyên về thăm trường hơn. Cũng đã đến giờ cô phải lên lớp dạy tiết tiếp theo nên hai cô trò tạm biệt nhau.

    Tôi bước từng bước chầm chầm ra phía cổng trường. Âm thanh trống vào lớp lại vang lên sau lưng, một cảm giác buồn, tiếc nuối đến khó tả. Tôi thấy dường như mình không còn thuộc về nơi này, tất cả chỉ còn là những kỉ niệm đẹp trong quá khứ.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×