Sự đối lập giữa hòa bình và chiến tranh là một khía cạnh quan trọng trong các mối quan hệ quốc tế. Hòa bình thể hiện mục tiêu và tình trạng ổn định, hòa hảo giữa các quốc gia và các bên tham gia, trong đó mọi người sống trong sự an lành, không có sự sử dụng bạo lực hay xâm lược. Ngược lại, chiến tranh là sự xung đột, sử dụng bạo lực, tham vọng và mục tiêu xâm lược giữa các quốc gia hoặc các bên tham gia.
Sự đối lập giữa hòa bình và chiến tranh cho thấy sự chia rẽ và khác biệt trong cách tiếp cận và triển khai các vấn đề quốc tế. Hòa bình đòi hỏi các bên tham gia tôn trọng lẫn nhau, thương lượng và giải quyết tranh chấp bằng cách hòa bình và thông qua các phương tiện như đàm phán và hiểu biết đối tác. Chiến tranh, mặt khác, đề nghị việc sử dụng quyền lực, bạo lực và sức mạnh để giành lợi thế và đạt được mục tiêu quốc gia.
Các xung đột và chiến tranh có thể có nhiều hình thức và quy mô khác nhau, từ các xung đột khu vực đến các cuộc xung đột toàn cầu. Những hậu quả của chiến tranh có thể làm suy yếu kinh tế, gây tổn thương và mất mát đối với dân số và môi trường. Trái ngược với đó, hòa bình mang đến lợi ích cho tất cả các bên tham gia, ổn định và phát triển.
Tuy sự đối lập giữa hòa bình và chiến tranh luôn tồn tại, nhiều nỗ lực đã được tiến hành nhằm thúc đẩy hòa bình và giảm thiểu xung đột. Việc thành lập các tổ chức như Liên hợp quốc, Hiệp ước NATO, và các hiệp định hòa bình khác mang tính quốc tế được xem là cách để tạo ra môi trường khuyến khích hòa bình và tránh chiến tranh.